*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Vốn dĩ công chúa chẳng có pháp thuật, không có cách hái cả bầu trời sao. "

Lục Khanh chớp chớp con mắt.

Y khẽ cười, vẫn muốn trêu chọc nàng " Như vậy đi, nếu công chúa thật sự có thể hái sao xuống, nô tài sẽ theo người, thế nào? "

Không nghĩ tới Lục Khanh thật sự lấy trong túi ra một viên đá mài giũa bóng mượt.

" Đây là một ngôi sao đó, những thứ ngài nhìn thấy sáng lấp lánh vào ban đêm, thực ra đều rất xấu. "

Lục Khanh nói: " Viên đá này nha, là khi ta lên năm ước nguyện với phụ hoàng. Vì để tìm được nó, người đã dán cáo thị suốt ba tháng, cuối cùng trong một xóm nhỏ vào ban đêm có một ngôi sao rơi xuống, bọn họ liền lập tức dâng lên cho phụ hoàng. "

Quân Diễm Cửu không nghĩ trường hợp này. Không đúng, nàng nói khi nàng năm tuổi?

Nếu trước mắt là một vị công chúa giả, tại sao nàng có thể biết rõ sự việc khi công chúa năm tuổi?

Quân Diễm Cửu lại nhìn nàng, ánh mắt trở nên khó hiểu.

Lục Khanh biết y đang tính toán trong lòng, ăn nốt miếng dưa liền tìm giếng rửa tay, thuận tiện lau miệng sạch sẽ.

Nàng lại phân phó một vài người thu hoạch trái cây xuống, một ít chuyển đến Kiêu Dương Điện, số còn lại đưa đến tửu lầu, hoa quả chất đầy mấy xe lớn.

" Tô Diệc Thừa gần đây đang làm gì? " Lục Khanh thuận miệng hỏi một câu.

Quân Diễm Cửu mở miệng: " Ngày mai tửu lầu của Tô Diệc Thừa bắt đầu khai trương. "

" Ồ, trùng hợp vậy? Ta còn sợ sẽ bỏ lỡ chứ. "

Lục Khanh cười giảo hoạt, mặt mày hớn hở: " Nếu tại thời điểm chúng ta khai trương hắn đã tặng một phần đại lễ, nếu lần này chúng ta im lặng, có phải có chút thất lễ không? "

Quân Diễm Cửu cười cười nói: " Người xưa có câu ' có qua có lại ', người ta có lòng mà mình không đáp, quả thật thất lễ. "

Tửu lầu Tô Diệc Thừa khai trương ở ngay đối diện.

Giờ lành đã đến, pháo trúc nổ vang trời.

Không khí giống với tửu lầu Lục Khanh khai trương ngày đó, trước cửa tấp nập người ra người vào, chen chúc xô đẩy.

Hắn cũng ở cửa nấu đồ ăn, hấp dẫn bá tánh vây xem.

Chỉ là so với nàng có chút bất đồng, hắn nấu từng nồi, từng nồi lớn, bên trong nấu phật nhảy tường, ngày thường bá tánh hiếm khi thấy bào ngư, tôm hùm, hải sâm... Bên trong thả vô cùng nhiều, theo từng động tác đảo muỗng bá tánh vây xem đều thèm phát khóc.

" Vãi, thật dám bỏ tiền nha, xem ra bình thường tham ô không ít. "

Lục Khanh cùng Quân Diễm Cửu đứng ở trên lầu cao nhất, Lục Khanh một thân bạch y trắng tuyết, phong độ phiêu dật.

Bởi vì hôm nay khai trương tửu lầu đối diện nên tửu lầu của nàng cũng vắng đi ít nhiều.

Quân Diễm Cửu nhướng mày: " Công chúa biết cả chuyện Tô đại nhân tham ô? "

Lục Khanh đắc ý: " Đương nhiên, cả cái kinh thành này, làm gì có chuyện bổn công chúa đây không biết chứ? "

" Cho nên lần này công chúa chuẩn bị đại lễ gì đáp lại Tô đại nhân? "

" Ngài gấp cái gì? Trò hay vừa mới bắt đầu thôi. "

Hai người đứng một lát liền có hạ nhân bưng tới hai chén trà đậu xanh ướp lạnh, vừa múc một miếng liền có thể thấy viên đá tinh khiết.

Băng đá luôn là đòn sát thủ của tửu lầu nhà nàng, trong cái nắng chói chang ngày hè mà được uống một cốc nước ngọt ướp lạnh thì chẳng còn gì sánh bằng, mà băng luôn là thứ vương tôn quý tộc mới được sở hữu, nay lại là vật thường thấy ở đây.

Bỏ thêm một viên đá mà giá cả không thay đổi nên bá tánh lui tới tấp nập, trà đá, chè đậu xanh, trái cây ướp lạnh... vài món này bán vô cùng đắt hàng, chung quy bá tánh đều muốn trải nghiệm một chút sinh hoạt của quý tộc.

Quân Diễm Cửu nhìn viên đá trong chén, vẫn là tò mò " Công chúa, người rốt cuộc là làm cách nào cung cấp cho tửu lầu một lượng lớn băng? "

Y đã chú ý, băng ở tửu lầu chắc chắn không phải lấy từ hoàng cung, mà cũng chỉ có hoàng cung có hầm chứa băng lớn như vậy.

Lục Khanh vẫn chớp mắt: " Bí mật. "

Không bao lâu sau, phật nhảy tường cũng được nấu xong.

Tiểu nhị từ trong bưng ra cả chồng chén cao, nhìn dáng vẻ muốn bày ra, bá tánh vây quanh không nhịn được xoa xoa bàn tay.

Đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến một mùi tanh tưởi.

Bên kia không biết từ đâu đến xuất hiện khoảng hai, ba mươi tên ăn mày, ăn mặc giống nhau, đầu tóc bù xù che hết khuôn mặt, trên tay còn cầm một cái gậy, thấy mấy đầu bếp đang nấu ăn liền xúm lại, hai mắt phát sáng.

Tên cầm đầu lấy tay xoa xoa miệng chảy nước dãi, nhìn chăm chằm phun ra một câu: " Quả không gạt người a! Ở đây quả nhiên có đồ ngon miễn phí, các huynh đệ, chúng ta lên!! "

Hai chuc tên ăn mày giống như ngựa đứt cương phóng tới nồi thức ăn.

Tiểu nhị bê đồ lập tức ngây người.

Từ nơi nào mà có nhiều ăn mày đến vậy?

Những tên ăn mày này như bị bỏ đói nhiều năm, sức ăn đều vô cùng lớn, đặc biệt là lúc ăn, sức lực phải gấp hai, ba người thường.

Bá tánh xung quanh rất nhanh bị bọn họ đẩy ra, có người không cần đẩy, tự động ghét bỏ bịt mũi lại tránh ra thật xa, sợ đụng phải bọn họ, dơ quần áo.

Rất nhanh, nồi phật nhảy tường bên cạnh cũng bu đầy ăn mày.

Tên tiểu nhị vẻ mặt ghét bỏ, trực tiếp đi qua đoạt lại bát đĩa.

Chỉ là không chờ được, mấy tên đó lập tức lấy bát mẻ của mình, trực tiếp thò vào nồi múc.

Có tên không cướp được bát cũng chẳng mang chén bèn dùng hai bàn tay đen sì thò cả vào nồi bốc lấy một miếng bào ngư bỏ vào miệng, giơ ngón tay lên tấm tắc khen ngon.

Bá tánh ở đó trực tiếp buồn nôn.

Tô Diệc Phàm trên xe ngựa nhìn đến tái mét mặt mày.

" Tại sao lại nhiều ăn mày như vậy? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Đều chết hết rồi à? Không biết đường đuổi đi sao? "

Tô Mãnh gấp rút chạy qua: " Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau đuổi bọn chúng đi! "

Ngay lúc này đám ăn mày lại móc ra một xấp ngân phiếu dày cộp.

" Đuổi người cái gì? ông đây có rất nhiều tiền, ngày đầu mở cửa làm ăn đã đuổi khách sao? "

Mấy tên tiểu nhị tiến thoái lưỡng nan, đuổi không được mà giữ cũng chẳng xong thì đám ăn mày đó liền hướng tửu lâu xông vào.

nào là bàn mới, ghế mới chưa có khách vào ngồi, đám ăn mày liền chọn đại ngồi xuống, một tên gào to kêu hai lượng rượu cùng mấy đĩa đậu phộng.

Trong xe ngựa.

Tô Diệc Thừa mặt mày tối sầm nhìn về một hướng.

Một đám ăn mày ở đâu ra có một số tiền lớn như vậy? Hiển nhiên chuyện này có người đứng sau giật dây.

Ánh mắt hắn hướng về tửu lầu Lục khanh.

" Là ta đã quá coi thường ngươi, một tên thương nhân bình thường mà dám đối đầu với bản quan, ngươi cho rằng Quân Diễm Cửu có thể vĩnh viễn che chở ngươi sao? "

Một màn kịch hay này Lục Khanh xem đến hưng phấn, nàng đánh mắt nhìn Quân Diễm Cửu: " Thấy sao? Một màn này ngài có hài lòng không? "

Quân Diễm Cửu cười như không cười nhìn nàng: " Không hổ là công chúa. "

Lục Khanh " hừ " một tiếng: " Ngài không còn từ khác sao? "

" Công chúa muốn nghe cái gì? "

Lục Khanh bĩu môi: " Cũng không phải muốn nghe gì lắm, chỉ là ngài khen không có thành ý gì cả. "

" Vậy công chúa không muốn biết nô tài tặng cho Tô Đại nhân lễ vật gì sao? "

Lục Khanh tức khắc hào hứng: " Ngài cũng có lễ vật sao? "

Phật nhảy tường là món này nè mấy bà. Làm món này phải tốn mấy ngày chuẩn bị lận, kỳ công lắm á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play