" Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, con không có võ công, làm sao đi? Loại chuyện này không phải đùa giỡn, phụ hoàng nhất định sẽ không để con chịu khổ. "
Lục Khanh liền làm nũng, ôm ôm cánh tay Tiêu Hoà Đế nũng nịu: " Phụ hoàng~, người cho nhi thần đi đi mà~ Để nhi thần đi nhìn bọn họ một cái, xem bọn họ còn dám lỗ mãng? "
Tiêu Hoà Đế đời này không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Khanh Khanh nhà ông làm nũng
Một khi Khanh Khanh làm nũng, cho dù bóng trăng trong nước, ánh sao trên trời ông cũng tìm cách hái xuống.
Vì thế ông thật sự đáp ứng rồi.
Tiêu Hoà Đế nghiêm mặt dặn: " Vậy con đi theo Diễm Cửu đi, kêu Diễm Cửu phò tá con, con đấy, ngoan ngoãn theo sát Diễm Cửu, không được hành động lỗ mãng. "
Lại suy xét đến mặt mũi của Khanh Khanh, bổ sung một câu: " Lần này tuy con ra trận trên danh nghĩa chủ soái, nhưng khi gặp chuyện con chỉ cần trốn sau lưng Diễm Cửu là được rồi, về phía Diễm Cửu bên kia, trẫm tự nhiên có sắp xếp. "
Tuy nói Lục Khanh tuyệt đối không phải loại người hèn nhát nhưng trước mắt đành phải ngoan ngoãn đáp ứng, bằng không phụ hoàng đến cả Kiêu Dương Điện cũng không cho nàng ra khỏi cửa.
Tiêu Hoà Đế nhất thời được dỗ dành, cảm thấy Khanh Khanh đơn thuần là ở trong cung nhàm chán muốn ra ngoài chơi mà thôi, lại nói chỉ là xung đột ở biên giới, có Diễm Cửu ở đó, chắc chắn không vấn đề.
" Con kêu Diễm Cửu lại đây, traqmx cùng hắn bàn bạc lại một chút. "
" Vâng~ "
Thành công thuyết phục phụ hoàng, Lục Khanh tâm tình thoải mái, lập tức chạy đi gọi Quân Diễm Cửu.
Nàng mơ hồ nhớ rõ kiếp trước, Quân Diễm Cửu lần này đi biên ải mệt mỏi một phen, không cẩn thận trúng mai phục, đối phương còn phái ra Khương quốc thái tử, đây là khi xong việc mới biết được.
Lần này nàng đi, chắc chắn có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước, còn có, Khương quốc thái tử kia, nàng bắt chắc rồi.
Quân Diễm Cửu bước vào phòng khách, cùng Lục Khanh lướt qua nhau.
Không biết vì sao, từ ngày hôm qua, ánh mắt y nhìn nàng lại có phần kì quái.
Nhưng Lục Khanh cũng không có nghĩ nhiều.
Cửu Cửu ấy mà, làm sao có thể có ý định xấu với nàng chứ?
Quân Diễm Cửu sau khi gặp qua Tiêu Hoà Đế liền cảm thấy nữ nhân kia điên rồi.
Cư nhiên lại muốn đem quân đi biên ải?
Nàng quả nhiên không phải công chúa yếu đuối mong manh trước kia.
Quan trọng là, hoàng thượng không cảm thấy hơi quá sao? Không cảm thấy nàng thay đổi sao?
Bởi vì sắp đi biên ải, liền đem kế hoạch điều chỉnh lại
Lục Khanh liệt kê một phần thực đơn dài, đều là món đắt khách nhất của tửu lầu kiếp trước. Nàng chính là có trí nhớ cực tốt, cho nên có thể một mạch viết ra như trở bàn tay.
Nàng phải đi đường của Tô Diệc Thừa, làm hắn đi vào ngõ cụt.
Thời gian khai trương cũng đã an bài, ngự trù trong cung đúng ngày khai trương trực tiếp ở tửu lầu đặt mấy cái nồi to, trực tiếp đứng bên đường xào rau.
Nhà bếp của các tửu lầu trước nay đều là cơ mật, lần đầu tiên có nơi trực tiếp ở cửa xào rau cho nên thu hút không ít người vây xem, mùi hương lan toả gợi lên không ít sự thèm ăn, rất nhiều người chỉ là đi ngang qua liền không cầm nổi mà bước vào.
Lục Khanh một thân bạch y, tay cầm quạt đứng đối diện nhìn tửu lầu tấp nập người ra kẻ vào, cả người phong trần tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng.
" Công chúa trước đây có kinh nghiệm mở tiệm buôn bán? "
Bên cạnh Quân Diễm Cửu vận tử y, lơ đãng hỏi.
" Không có a. " Lục Khanh không cần nghĩ ngợi.
Nàng không có, nhưng phu quân nàng có, những sản nghiệp của y, nàng giúp y âm thầm quản lý cũng không ít, nên kinh doanh một tòa tửu lầu này, đối với nàng dễ như trở bàn tay.
" Vậy cái kia, làm thế nào công chúa nghĩ tới? "
Lục Khanh híp mắt lười biếng nói: " Thiên phú a.
Ngự trù trình độ tất nhiên không phải dạng vừa, ngay cả khí thế nấu ăn cũng thu hút được không ít người, bá tánh vây quanh càng ngày càng đông.
Lúc này, ngự trù gần như đã chuẩn bị sẵn sàng. Bên cạnh có hai chiếc bàn dài, trên bàn đặt rất nhiều món nhỏ, khói bốc lên nghi ngút, trưởng quầy lúc này mới thông báo, tất cả đồ ăn ở đây, món nào cũng có thể tùy ý nếm thử.
Bá tánh nghe vậy liền như ong vỡ tổ, món rau vừa xào xong liền không còn một cọng.
Mọi người ăn xong đều sôi nổi bàn luận: " Ngon quá! "
Có người còn khóc lóc đến thảm " Thật ngon a! Ta cả đời này chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy! "
Đương nhiên, đó là người Lục Khanh âm thầm tìm người đến diễn.
Mọi người nhấm nháp xong, một vở kịch lớn xảy ra.
Quản sự khua chiêng gõ trống tuyên bố: " Hôm nay tửu lầu khai trương, cho mọi người một phúc lợi, trong vòng một canh giờ sau khi mở cửa, mọi người nạp phí một trăm lượng, nhận ngay ba trăm lượng hiện kim, nạp phí một ngàn lượng, lập tức nhận ngay năm ngàn lượng. "
Vừa dứt lời đã mang ngân phiếu đi vòng quanh.
" Ta nạp ba trăm lượng! "
" Ta nạp một ngàn lượng! "
Bầu không khí trở nên phi thường hoà hợp. "
Quân Diễm Cửu quay người, thần sắc vi diệu nhìn Lục Khanh.
Tiểu nha đầu này nói nàng chưa từng kinh doanh qua, phương pháp này, nàng làm sao có thể nghĩ đến.
Y cố ý hỏi một câu: " Công chúa làm như vậy, không sợ tốn tiền sao? "
" Sao lại tốn a? Tửu lầu quan trọng nhất là nhân khí, thực khách trung thành là muốn cũng không thể cưỡng cầu, phương pháp này vừa hay có thể biến người qua đường thành thực khách trung thành nha. "
Lục Khanh nhẹ cong khoé môi, từ từ kể ra: " Tiếp theo, khách nhân ăn một bữa liền trả tiền vài bữa, tiền này ta có thể làm những việc khác. Tỷ như mở thêm một tiệm vải, dùng tiền này làm ăn, thu lời. "
" Suy đi tính lại, đồ ăn bản thân nó đã có khoản lợi nhuận kếch xù, một ngàn để giá năm ngàn, ta cũng có thể hồi vốn. "
Quân Diễm Cửu nhìn ngang sườn mặt tuyệt mỹ kia, sắc mặt ngày càng vi diệu.
Tại sao cô nương này lại như con giun trong bụng y. Những thứ nàng vừa nói, lại cùng suy nghĩ của y giống hệt nhau?
Lục Khanh biểu tình không đổi nhưng trong lòng đã sớm cười trộm.
Xin lỗi Cửu Cửu, lỡ dùng sách lược kinh doanh kiếp trước của y, bất quá, tửu lầu này cũng xem như của y, sẽ không chịu thiệt mà.
Vừa hay trong tửu lầu lại có người dọn ra một thùng chè đậu xanh ướp lạnh cực lớn, phân phát cho bá tánh đứng xem.
Những bá tánh đó nghe được nạp tiền gần như muốn rời đi, lại vì bát chè đậu xanh mà dừng chân lại.
Da mặt mỏng, ăn chùa đồ ăn lại uống chè của người ta, mọi người liền nườm nượp tới nộp tiền, rốt cuộc, đồ ăn nơi này quả thực không tồi.
Tất cả mọi chuyện đều trong tầm tay nàng.
Một tiểu nhị đặc biệt bưng riêng cho hai người một chén chè.
Cách tửu lâu mười trượng bên ngoài, trong xe ngựa có một người mặc áo choàng xanh lá, dùng quạt đẩy mành xếp, đem một đoạn vừa rồi thu hết vào tầm mắt, đáy mắt càng ngày càng sâu.
Một tùy tùng vừa cũng lẩn trong bá tánh, đem đến một bát chè đậu xanh ướp lạnh, bản thân lại không dám ăn, thấy được xe của chủ tử liền lấy lòng bưng chén chè qua.
Tô Diệc Thừa trong xe ngựa nóng đến độ như đang ở trong lồng hấp, nhìn đến bát chè còn vương khí lạnh kia, theo bản năng muốn uống.
Chỉ là vừa chạm đến miệng chén liền hung dữ hất văng.
" Cút! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT