(* bản convert dùng cụm " vắt cổ chày ra nước", có ý châm biếm những người keo kiệt, bủn xỉn.)

Hai người giống như trước kia, vui vẻ xuất cung.

Quả Nhạc ngồi trên xe ngựa Lục Khanh, phát hiện trong xe còn nửa đĩa nho ướp lạnh, đá vẫn chưa tan hết, tò mò hỏi, " Khanh Khanh, vừa rồi tỷ vừa đi ra ngoài sao? "

" Đúng vậy. " Lục Khanh không chút để ý lên tiếng.

" Tỷ đi đâu vậy? " Quả Nhạc tiếp tục hỏi.

" Đi... " Nàng vừa định nói, bỗng nhiên ý vị thâm sâu liếc nàng ta một cái, cầm một quả nho bỏ vào miệng.

Vừa lúc đi qua cửa đông, liền thấy được đường cái náo nhiệt, kẻ buôn người bán đi lại tấp nập.

Xe ngựa của Quân Diễm Cửu dừng trước cửa Tô phủ, còn mang theo một đội xưởng vệ.

" Ai, trước cửa Tô phủ làm sao nhiều người vậy? Kia chẳng phải là xe ngựa của Đốc Công đại nhân sao? " Quả Nhạc vén rèm xe, dường như kinh ngạc thốt lên.

Lục Khanh ở nơi không ai nhìn thấy khẽ cong khoé môi.

" Phải không? " Nàng theo hướng xe ngựa quay lại nhìn, nhàn nhạt liếc mắt một cái.

" Chắc chỉ là ghé qua mà thôi. "

" Nhưng ta nghe nói Đốc Công đại nhân cùng Thừa ca ca xưa nay cũng không có giao tình nha! "

Quả Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định.

" Mang nhiều người tới như vậy, Đốc Công đại nhân nhìn qua cũng không có ý tốt gì, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đại nhân trong cung ngang ngược đã quen, sẽ không... làm khó Thừa ca ca đi? "

Lục Khanh nhắm mắt dưỡng thần, không để ý " Muội dường như rất quan tâm đến Thừa ca ca a. "

Quả Nhạc kinh ngạc: " Khanh Khanh, tỷ thật sự không còn yêu Thừa ca ca nữa sao? "

Lục Khanh khí chất kiêu ngạo nói: " Ta đường đường là đích công chúa đương triều, hắn lại dám ở trước mặt ta lăn giường với một ả ca kỹ, ta còn muốn yêu hắn? Ta không từ bi như vậy. "

Nói đoạn đối với Tô Diệc Thừa khịt mũi coi thường.

" Chuyện này... Muội cũng đã nghe nói. Cũng là do ả kỹ nữ kia tính kế, xảy ra cơ sự như vậy, Thừa ca ca trong lòng cũng rất khổ sở, huynh ấy cùng muội nói qua rồi, trong lòng huynh ấy chỉ có mỗi tỷ tỷ thôi nha! "

Lục Khanh kinh ngạc: " Hắn đến cả chuyện này cũng nói cho muội sao? "

Ý thức được như vậy có hơi quá thân thiết, Quả Nhạc ngọt nhạt đổi giọng: " Ai nha, chính là sau khi xảy ra chuyện này, Thừa ca ca trong lòng quá mức đau khổ, hôm qua liền tới tìm ca ca muội uống rượu, uống đến say khướt rồi trải lòng cùng ca ca, muội vừa vặn đi qua nghe được."

" À. " Lục Khanh không nói gì, càng không để xe ngựa dừng lại, trực tiếp đi tới cửa hàng trang sức kia.

Quả Nhạc đương nhiên sắp bị nàng làm tức chết rồi. Nàng trước nay đều thực nghe lời nàng ta nói, cũng chẳng biết đột nhiên làm sao, cũng chẳng muốn quản việc Tô Diệc Thừa, chẳng lẽ Tô Diệc Thừa thật sự làm nàng chết tâm rồi?

Nếu đã không thể hoàn thành việc ca ca giao phó, không bằng trực tiếp ép khô hầu bao của nàng. Quả Nhạc nghĩ thầm trong lòng.

Hai người vừa bước chân vào cửa tiệm, ông chủ liền niềm nở bước ra đón tiếp. Xét thấy hai người này ăn mặc không tầm thường, trang sức trên người cũng đều là hàng xa xỉ, lão liền thấy được hương vị bạc thỏi ập thẳng vào mặt.

Cửa hàng trang sức này quả thực khoonh tồi, nam nữ đều có, tạo hình độc đáo, chất lượng đều là hàng thượng phẩm.

Lục Khanh ánh mắt lưu luyến dừng lại giữa các quầy, suy nghĩ nên mua cho Cửu Cửu cái gì mới tốt.

Bên kia, Quả Nhạc vui sướng đi tới, theo sau là nha hoàn, trên tay còn cầm một chiếc khay sau đó liền đi tới quầy hàng.

" Khanh Khanh, tỷ xem cái vòng tay này thế nào? "

" Đẹp lắm. "

" Khanh Khanh, tỷ xem còn đôi hoa này đẹp không? "

" Không tệ nha. "

" Oa Khanh Khanh, tỷ xem, nhẫn mã não khảm đá mắt mèo này cũng đẹp quá đi. "

" Mua! "

Một lúc sau nàng ta đã chọn được một đống lớn, Lục Khanh mỗi món đều sảng khoái nói mua, làm nàng ta cảm thấy vui sướng không tả được, chút khó chịu hâm hực lúc nãy liền biến mất không thấy tăm hơi.

Đồng thời, phía bên này Lục Khanh đang tỉ mỉ lựa chọn một khối ngọc bài mỡ dê.

Chất ngọc trơn bóng, tuyệt đối là hàng thượng phẩm, chẳng qua trên mặt không khắc thứ gì.

Đây là ngọc bài cầu bình an.

Ngọc bài trơn bóng nhẵn mịn, toả ra một cỗ đại khí, nàng quả thực vừa lòng, liền cầm lấy ngọc bải đối với ông chủ nói " Tính tiền. "

Chỉ chờ nghe hai chữ này, Quả Nhạc lập tức đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn.

Nàng ta đem một đống trang sức Quả Nhạc lựa chọn, Lục Khanh cũng vừa lúc móc ra túi tiền.

" Cái này tổng ba ngàn lượng. " Chưởng quầy nói.

Lục Khanh lập tức lấy ra ba tờ ngân phiếu một ngàn.

" Còn những thứ này thì sao? " Nha hoàn của Quả Nhạc liền hỏi.

Trong lúc ông chủ đang kiểm kê, Lục Khanh đem ngọc bài thu vào trong túi gấm, quay người đi thẳng.

" Những thứ này của tiểu thư, tổng cộng năm ngàn lượng. "

Nha hoàn trên người nào có nhiều tiền như vậy, liền hướng chủ tử, hô lên " Quận chúa. "

Quả Nhạc thầm mắng trong lòng, ngươi bị mù không thấy? Kêu ta làm cái gì? Nhưng cũng làm bộ làm tịch bỏ ra ít tiền, nói: " Khanh Khanh, muội không đem theo đủ tiền, tỷ có thể cho ta mượn không? "

Lục Khanh cũng làm bộ làm tịch đếm lại ngân phiếu, sau đó cười cười

" Tiền ta có vừa rồi đều dùng cả rồi, nếu muội không mang đủ, hoặc là dặn ông chủ đem đồ đến phủ Quân cơ, sau đó đưa tiền là được rồi. "

" Còn chưa chờ Quả Nhạc nói chuyện, nàng liền cười hỏi ông chủ " Lão bản, vị này chính là đích nữ phủ Quân cơ, Quả Nhạc quận chúa, nàng mua nhiều như vậy, hẳn có thể giao tận nhà, trả tiền muộn một chút, có được không? "

Ông chủ tự nhiên miệng đầy đồng ý " Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể. "

Quả Nhạc choáng váng.

Cái gì? Cư nhiên không giúp nàng trả tiền?!

Nàng vốn dĩ định nói không cần, nhưng Lục Khanh lại đem gia thế nàng báo ra, phụ thân làm đến quan nhị phẩm, cũng cần mặt mũi, đành phải cắn răng mua đống đồ này.

Nội tâm tiểu nhân lại đang rít gào.

Nếu mẫu thân biết được nàng ta liền lúc mua đến mấy ngàn lượng trang sức, thế nào cũng đánh chết nàng ta! Đây bằng cả bổng lộc nhiều năm của phụ thân.

Kì thật trong đó cũng chẳng có nhiều thứ nàng muốn mua, chỉ là muốn ép Lục Khanh một chút, ai ngờ được nàng sẽ không mang đủ tiền. Nàng ta bản thân cũng không có nhiều tiền như vậy.

Tưởng tượng đến khi về nhà phải gặp cục diện này hai cổ tay liền phát run.

Lục Khanh lại níu cánh tay nàng ta " Ai nha, đi dạo mệt rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi."

Quả Nhạc trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, ăn? Ăn cái gì? Ngươi đến tiền còn không có, lấy cái gì ăn? "

Lục Khanh nói: " Ở bên phố cửa Đông vừa mới khai trương một quán cua, bên trong có gạch cua chiên giòn, bánh cua ngâm rượu, bánh bao nhân thịt cua ngon lắm, chúng ta đi ăn, muội chẳng phải thích ăn cua nhất sao? "

Quả Nhạc cong cong khoé môi: " Được, được nha. "

Quán cua kia bày trí vô cùng xa hoa.

Đây chính là sản nghiệp bí mật của Cửu Cửu, kiếp trước ở trong phủ, y thường xuyên đóng gói đem về cho nàng ăn.

Nhưng dĩ nhiên, đồ đóng gói mang đi nhất định không bằng ăn ở tiệm nha.

Lục Khanh vui sướng ngất trời kéo Quả Nhạc vào quán cua, vừa tiến vào, một hương thơm ập thẳng vào khứu giác, làm nàng say mê.

Nàng tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, đem hết những thứ muốn ăn điểm qua một lần, sau đó đem thực đơn đưa cho Quả Nhạc.

Quả Nhạc nhìn những vòng tròn dày đặc liền nhíu mày: " Gọi nhiều như vậy, chúng ta có thể ăn xong sao? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play