Quân Diễm Cửu tưởng thật, cúi xuống nhưng đáp lại hắn lại là một nụ hôn.
Kỹ thuật hôn của nàng càng ngày càng giỏi, còn hắn vẫn cứ ngây ngô như cũ. Hai móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy vạt áo hắn, làm áo choàng nhăn nhúm thành một mảng.
Bỏ đi, đến người cũng bị nàng nắm trong lòng bàn tay rồi, áo choàng tính là gì chứ.
Lục Khanh dường như thấy được vị ngọt ngào nhất thế gian đang lan toả trong miệng, nàng nheo mắt cảm nhận sự đáp lại ngây ngô của Quân Diễm Cửu, khoé miệng cong lên hạnh phúc.
Sau khi tách nhau ra, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy giờ chỉ còn nuông chiều cùng bất lực, tùy ý cho nàng đùa giỡn.
Hai người tuy rằng đang ở trước cửa đại lao, nhưng phía trước vừa hay có một chiếc xe ngựa che chắn, phía sau lại là tường đá nên không ai nhìn thấy.
Lục Khanh nhìn thấy khoé môi hắn dính chút son môi liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi, hỏi.
"Được ân sủng, vui mừng đến thế ư?"
Quân Diễm Cửu nhìn nàng: "Công chúa xác định đây chỉ là ân sủng thôi sao?"
Lục Khanh còn chưa kịp đáp lại, đôi tay nhỏ đã bị hắn bắt được, lòng bàn tay nóng rực cầm chặt tay nàng đầy chiếm hữu, đáy mắt đen tuyền cũng dần tháo bỏ lớp ngụy trang lộ ra phần đen tối tham lam.
"Công chúa tốt với nô tài như vậy, nô tài sẽ nổi lòng tham."
Lúc này Quân Diễm Cửu tràn ngập tà khí, nếu không hiểu hắn, nhất định nàng sẽ thấy vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà Lục Khanh lại nhìn hắn chăm chú, cảm thấy người trước mắt ngày càng đẹp, tim nàng cũng rộn ràng theo.
"Ồ. Vậy chàng tham đến nhường nào?" Nàng nói mang theo chút run rẩy khó nhận ra.
Hắn hé môi, dám nói đến cùng: "Vậy buông bỏ hết tất cả, cùng nô tài rời khỏi Bắc quốc, không làm công chúa nữa. Có được không?"
"Được." Lục Khanh sảng khoái đáp lời.
"Ta nguyện ý vì chàng buông bỏ tất cả, thậm chí cả cái danh phận công chúa này. Nhưng mà, chàng cho ta hai năm."
Hiện tại, Khương quốc và Bắc quốc đang giằng co căng thẳng, nàng không muốn Bắc quốc dẫm vào vết xe đổ trước kia. Nếu nàng thật sự cùng Cửu Cửu rời đi, cũng phải là lúc Bắc quốc quốc thái dân an. Như vậy nàng mới không còn gì vướng bận.
Nàng vui vẻ nói thêm: "Chờ bản công chúa tiêu diệt Khương quốc xong liền cùng chàng rời đi, đi đâu cũng được, chàng thấy sao?"
Quân Diễm Cửu bất ngờ.
"Công chúa muốn tiêu diệt Khương quốc?"
Lục Khanh không nhận ra điều gì bất thường, tràn đầy tin tưởng đáp: "Đúng vậy."
Chỉ có tiêu diệt Khương quốc, nàng mới thật sự yên tâm.
"Chuyện của Tô Diệc Thừa chẳng qua chỉ là món khai vị. Mục đích thật sự của bản công chúa là Khương quốc sau lưng hắn kia."
Dứt lời Lục Khanh nở một nụ cười rực rỡ.
"Sớm muộn cũng có ngày Khương quốc sẽ nằm gọn trong túi của ta! Đến cả Khương hoàng cũng phải cúi đầu xưng thần trước bản công chúa!"
"Công chúa, vì sao người phải đối phó Khương quốc?" Quân Diễm Cửu nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Khanh buồn bã: "Bởi vì không diệt Khương quốc, Bắc quốc sẽ phải chết."
Đủ loại chuyện kiếp trước cứ như phù quang lược ảnh* lướt qua trước mắt nàng. Nàng nhất định sẽ không để chuyện đó tái diễn!
Bây giờ Lục Khanh đang tràn đầy tinh thần. Nàng vô cùng tự tin nhìn hắn.
"Cửu Cửu, chàng nguyện ý giúp ta không? Chỉ cần hai chúng ta liên thủ, nhất định sẽ làm ít hưởng nhiều."
Quân Diễm Cửu nhìn nàng định nói nhưng đúng lúc này Lục Triệt đen mặt từ Hình bộ vội vàng đi ra.
Để tránh xấu hổ, Lục Khanh chỉ có thể kéo Quân Diễm Cửu lên xe ngựa.
Mạc Ly trong bóng tối thấy hai người lên xe cũng yên lặng đi tới đánh xe.
Xe ngựa chầm chậm chạy về phía hoàng cung.
Quân Diễm Cửu mở miệng: "Nói như vậy là công chúa biết Tô Diệc Thừa là mật thám Khương quốc? Người làm sao biết?"
"Bí mật!"
Trở về Kiêu Dương Điện, Lục Khanh lập tức phân phó ngự trù thịt gà, còn đặc biệt lấy ra một vò rượu ngon.
Nàng phải thưởng thêm đùi gà cho Khương Thù!
Khương Thù hôm nay thật giỏi!
Hắn chỉ cần ra mặt xác nhận một cái, cũng đồng nghĩa với cho phụ hoàng một nấc thang đi xuống.
Nếu không Quân Diễm Cửu cũng không thể được thả dễ dàng như vậy.
Tuy kiếp trước có thù oán, nhưng loại người như hắn vậy mà dám tự thú để kéo Tô Diệc Thừa xuống nước, làm nàng cảm thấy hôm nay hắn xứng đáng được thưởng một bữa lớn.
Nhưng mà đứng trước bàn tiệc thịnh soạn, Khương Thù ngược lại không được vui cho lắm.
Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng việc thành khế bị mất, hơn nữa hai ngày nay hắn vẫn luôn bị nhốt trong phòng, tâm trạng buồn bực.
"Nghĩ không ra a, nghĩ không raaaa."
Khương Thù bày ra vẻ mặt đau khổ uống rượu, kể khổ với Lục Khanh.
"Nàng nói xem, thành khế bị trộm nhưng thành trì còn đó, việc này sao lại không giải quyết được chứ? Cũng chẳng phải thành bị trộm, thành khế thì viết lại là được mà, sao còn tiếp tục giam giữ bổn điện?"
Lục Khanh thầm kinh ngạc, tên Khương Thù này quả thật không xem nàng là người ngoài mà. Nhưng bỏ đi, giúp hắn phân tích một chút.
"Thành khế là bằng chứng sở hữu thành trì, phái sứ thần dâng lên thành khế là một loại nghi thức. Chỉ có vậy thành trì đó mới danh chính ngôn thuận thuộc sở hữu của Bắc quốc. Không có thành khế, cuộc giao dịch này sao có thể tiếp tục đây?"
"Viết lại thành khế thì dễ đấy, nhưng cáu chính là mất đi sự tín nhiệm giữa hai nước, trước mắt mâu thuẫn hai nước đang ngày càng gia tăng. Với cục diện bây giờ mà nói, cho dù Khương hoàng có hết lòng yêu thương ngươi thì cũng không thể dễ dàng viết lại thành khế."
Trước đây không nghĩ đến, bây giờ Lục Khanh cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện, lẽ nào có người ở phía sau âm thầm ngăn cản Khương Thù về nước?
Người cướp đi thành khế rốt cuộc là ai chứ?
Bắc quốc đang ngồi chờ thành khế tới, nhất định không phải người Bắc quốc ra tay. Nếu Khương Thù không thể về nước, người hưởng lợi nhất trước mắt chỉ có tên hoàng thái tử thất lạc kia.
Chuyện này là do Khương Duy âm thầm ra tay?
Khương Thù bên này ngày càng tuyệt vọng.
Hắn bây giờ vô cùng, vô cùng hối hận.
Hắn cảm giác như đang có một sợi dây vô hình cột chặt lấy hắn, từng bước kéo hắn chìm sâu trong Bắc quốc.
Hắn nhớ tới nguyên nhân ban đầu hắn đi tới biên quan là vì tin tức truyền đến có người phát hiện một nam nhân có một đoá mạn đà la chín cánh trên ngực.
Xuất chinh chỉ là cái cớ.
Thật ra là hắn muốn tự mình gặp người kia.
Nếu là sự thật, nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn ta tắt thở hắn mới có thể yên tâm.
Nhưng không ngờ tới đến người còn chưa gặp được lại bị bắt trở thành tù binh.
Lục Khanh cũng cảm thấy hắn rất thảm nên vỗ vỗ bờ vai hắn động viên.
"Ngươi cũng không cần quá lo lắng, dù sao hiện tại ngươi cũng có chỗ ăn ngủ khá tốt. Phụ hoàng ngươi vẫn còn khoẻ mạnh, ổng mà sống đến hơn trăm tuổi, đến khi ngươi lên kế vị cũng chẳng biết được mấy năm nữa. Ài!"
Khương Thù oà khóc tại trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT