Tiết trời giáp Tết, buổi sáng hơi sương ướp lạnh không gian. Sương giăng giăng khắp lối, giăng trên tán lá, nhành hoa.
Lạnh. Tiểu Ninh quấn chiếc mền lông dày, êm ấm không muốn dậy. Nó nằm lăn qua, lăn lại trên giường. Ngoài ngõ đã nghe rộn ràng tiếng í ới của các cô, các bà đi chợ tết.
Gớm, người lớn mua gì sớm thế không biết. Trời đang lạnh thế mà! Nằm trên giường đợi nắng ấm rồi đi có tốt hơn không?
Như nó nè, ấm ơi là ấm!
"Tiểu Ninh!"
Là tiếng của Lục Minh!
Nó đá chăn. Ngồi bật dậy. Phóng xuống giường. Phi luôn ra cửa.
Tại lối rẽ ra phòng khách, nó gặp mẹ.
"Hôm nay,con gái mẹ dậy sớm thế?"
"Dạ mẹ!"
Nó vội đáp lời mẹ cho nhanh. Nó đang vội nên không thể lằng nhằng, nhõng nhẽo như mọi bận.
Thấy con gái rượu hôm nay khác thường, bác sĩ Nguyên nhìn theo nó với vẻ ngạc nhiên. Cô vẫn đứng im chỗ cũ, hướng mắt vào bóng lưng con gái đang vội vã mở cửa ra sân.
Mặt trời hôm nay mọc đằng tây đấy à?
Bác sĩ Nguyên đang thấy lạ thì nghe ngoài cổng có tiếng gọi.
"Tiểu Ninh!"
Cô đi ra cửa. Đưa mắt nhìn ra cổng, nơi con bé con đang nở nụ cười tươi tắn như hoa. Cô chợt thấy dáng một cậu bé.
Thì ra là con trai anh Lục!
Thảo nào!
Ngoài cổng, lúc này là một phân cảnh thấm đẫm chất ngôn tình, dựa theo phiên bản dành cho con nít.
Có gì đâu mà kinh ngạc Tiểu Ninh? Tớ mới dùng hết khoản tiền mà ba mẹ cho mua đồ đẹp, để mua trúc cho cậu, chớ có nhiều gì đâu!
"Wao! Cậu giàu thật đấy!"
Giàu á? Không như bé nghĩ đâu! Anh mày tết phải mặc đồ cũ và đeo cái túi rỗng đấy!
Mặc dù vậy nhưng Lục Minh rất vui. Nếu còn tiền, cậu có thể sẽ mua nhiều hơn nữa.
Quà tặng tri kỉ mà: Cốt vui, không tính toán!
Nhưng sợ con nhỏ áy náy, Lục Minh bèn đệm thêm.
"Có mấy đồng à! Thấy rẻ, nên tớ mang chúng về tặng câu!"
"Thật à?"
"Thật!"
"Vậy thì tớ nhận! Cậu mau mang quà vào đi!"
Lục Minh đi ngược ra. Đưa tay ngoắc ngoắc cái gì đó. Anh chủ cây trước đó bị đuổi qua bên kia đường, liền quay trở lại.
"Bê hết vào trong vườn đi chú!"
"Được!"
Nhìn hàng trúc xếp thẳng bên nhau. Lá cây đan xen, vươn vào như tay chàng trai nắm tay cô gái trong câu chuyện cổ. LòngTiểu Ninh thấy vui. Nó quay sang nhìn người bên cạnh thỏ thẻ.
"Lục Minh, tớ cảm ơn cậu!"
"Không cần đâu, Tiểu Ninh!"
Thôi được, cậu không nhận thì thôi vậy. Mà, có phải...
"Cậu cũng thích trúc rồi đúng không?"
"Không!"
"Vậy sao cậu mua?"
"Cậu thích là được!"
Hứ, nó không tin! Một loài cây thanh cao, chung tình như thế. Nó nghĩ: Ai cũng thích!
Nhưng không! Lục Minh là ngoại lệ. Bởi, Tiểu Ninh nghe Lục Minh nói nhỏ.
"Tớ chỉ mong muốn có điều này: Trúc sẽ thay người cắm rễ giữ đất!"
Là gì? Một con nhóc mười tuổi như nó, không thể hiểu. Nhưng nó nghe Lục Minh nói thì mỉm cười ngọt ngào, gật đầu.
Bác sĩ Nguyên đứng ở bậc thềm, nghe được đoạn đối thoại kia, cô khoanh tay, câm nín.
Đúng là con nít thời đại số!
Như cô đây, đã ba mươi lăm tuổi mà có thấy chàng trai nào tặng cây, cắm rễ gì đâu?
Nhìn hai đứa nhỏ quấn quýt ngoài vườn, cô sợ chúng sẽ đói và lạnh.