Không biết qua bao lâu, tiểu ngốc đầu quấn băng gạc ngồi dậy trên giường bệnh.
Chương Lâm Dã ngồi trông ở đối diện giường bệnh, đôi mắt hằn lên tia máu, tiểu ngốc bị dọa chưa kịp tránh đã bị Chương Lâm Dã ôm vào trong lòng.
"Tiểu ngốc, tiểu ngốc..." Chương Lâm Dã mỗi một câu đều gọi tiểu ngốc, nhưng tiểu ngốc cảm thấy Tiểu Dã không gọi cô, chỉ là đơn thuần kêu cô.
Chờ Chương Lâm Dã bình tĩnh lại, nàng vươn tay sờ băng gạc trên đầu tiểu ngốc: "Còn đau không?"
"Không đau, em đói." Tiểu ngốc nhìn chằm chằm hai mắt Chương Lâm Dã, nhìn kỹ thì bị thu hút bởi ánh mắt nhu tình sáng như sao trong mắt nàng, không thấy sợ ánh mắt uể oải đầy tơ máu kia của nàng nữa.
Chương Lâm Dã ngẩn người, nàng lập tức đứng lên nói: "Đói bụng, đúng đúng... Em ngủ một ngày rồi, chắc chắn là đói bụng. Chị về làm thức ăn ngon cho em."
Chương Lâm Dã đi tới cửa phòng bệnh, cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy vào, vẻ mặt Mục Nhiên áy náy, cầm bình giữ nhiệt đứng ở đó đưa cho Chương Lâm Dã: "Đây, cháo cậu nấu được rồi, tớ mang tới giúp cậu."
"Cảm ơn." Sau khi tiểu ngốc mất tích, Chương Lâm Dã mắng Mục Nhiên một trận lớn, tuy Mục Nhiên cũng chỉ là vô ý nhưng Chương Lâm Dã chưa thể tha thứ cho Mục Nhiên.
Mục Nhiên cũng biết rõ lỗi của mình, không chỉ quay về cúi đầu trước anh hai, nhờ anh hỗ trợ tìm người, khi tìm thấy tiểu ngốc thì không ngủ không nghỉ giúp nàng trông một ngày một đêm.
May mắn là bây giờ tiểu ngốc tỉnh lại không có sự cố gì.
Bầu không khí bạn thân có chút lúng túng, Mục Nhiên thông qua mấy chuyện này cũng nhìn ra Chương Lâm Dã đối với tiểu ngốc không bình thường.
"Đói bụng."
Tiểu ngốc nhìn thấy hành động của hai người ở cửa, tuy rằng đầu óc mơ hồ nhưng cô nhận ra được bình giữ nhiệt kia, mỗi lần cô vào bệnh viện Tiểu Dã đều sẽ dùng nó sắp xếp rất nhiều đồ ăn cho cô.
Tiểu ngốc không sao rồi, Chương Lâm Dã không còn trách tội bạn thân nữa, nàng cười cười với Mục Nhiên: "Vào trước đi."
Mục Nhiên thấy Chương Lâm Dã nở nụ cười, cô như nhận được ân xá, thở phào nhẹ nhõm cùng đi vào.
Nhìn thấy tiểu ngốc vẫn là bộ dạng ngốc nghếch, cô thở dài nói: "Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, thật sự cô ấy không có cách nào chữa trị sao? Như vậy lúc cần người trông nom mà cậu đi công tác thì làm thế nào? Còn những giấc mơ kia của cậu thì sao?"
"Nửa năm qua bác sĩ nói chỉ có thể tự dựa vào mình mà khôi phục, hoặc là chịu kích thích lớn hoặc lúc hoảng sợ thì có thể có một tia hy vọng."
Có lẽ là chủ đề này quá nặng nề, hai người đều yên lặng không lên tiếng nữa, vô hình trung kết thúc đoạn đối thoại này.
Tiểu ngốc ở bệnh viện hai ngày, vì Chương Lâm Dã phải đi đoàn phim nhận kịch bản nên hai ngày này đều là Mục Nhiên chăm sóc cô, ngày hôm nay cuối cùng có thể xuất viện.
Sáng sớm, Mục Nhiên còn hưng phấn hơn cả Chương Lâm Dã với tiểu ngốc, có trời mới biết vị tiểu tổ tông này khó hầu hạ đến nhường nào.
Trên đường về nhà, tiểu ngốc ôm chặt Chương Lâm Dã ngồi ở ghế sau, mà Mục Nhiên thì lại không cam lòng ngồi cạnh tài xế.
Bởi vì tiểu ngốc đã hoàn toàn "khôi phục", vậy nên Mục Nhiên hỏi ra một số chuyện mà cô tò mò.
"Hôm đấy sau khi tôi đi làm sao cô lại bị mấy người kia đưa đi vậy? Nghe bác sĩ nói cô còn đánh nhau với mấy người kia?" Mục Nhiên giấu đi nỗi sợ trong lòng, nhưng vẫn trêu cô: "Cô bản lĩnh thật, nói còn không rõ lại còn có thể đánh nhau với bốn năm tên đàn ông to cao."
Tiểu ngốc nghe không hiểu lời trêu ghẹo của Mục Nhiên, chỉ biết là giọng điệu của cô gái này không đúng, thế là rụt rè sợ hãi ôm lấy Chương Lâm Dã, hy vọng Chương Lâm Dã có thể bất bình thay cô.
"Đừng sợ đừng sợ, chúng ta không để ý tới dì xấu xa, lát nữa về nhà chị làm thức ăn ngon cho em được không?" Chương Lâm Dã đau lòng dỗ dành, chờ tiểu ngốc gật đầu nàng mới cẩn thận hỏi: "Tiểu ngốc có thể nói cho chị tại sao lại muốn đánh nhau với mấy người đó không?"
Nghe nói tiểu ngốc tay không đánh nhau với tên cầm gậy gỗ, tên đó không chiếm được một chút lợi thế nào, cuối cùng sợ đến nỗi báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến mới cứu được một cái mạng.
Mà lúc đấy tiểu ngốc ngất xỉu đột ngột được đưa đi bệnh viện, cuối cùng tra ra bọn chúng là băng đảng buôn người, tiểu ngốc cũng coi như trong lúc đánh bậy đánh bạ lại làm việc tốt.
Nửa năm nay tiểu ngốc đều biểu hiện như con cừu nhỏ dịu dàng, nhưng lần này tính tình thay đổi mạnh tay đánh người, còn đánh hung ác như vậy, Chương Lâm Dã mơ hồ cảm thấy ngày đó khẳng định là có gì đó phát sinh.
Tiểu ngốc giơ tay đặt lên đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu: "Tiểu ngốc cũng không biết."
"Làm sao lại không biết? Chẳng lẽ lại mất trí nhớ? Tiểu ngốc, có phải cô sợ nói thật thì Lâm Dã sẽ mắng cô không? Thế nên cô cố ý giấu chúng tôi có đúng không?" Trực giác Mục Nhiên khẳng định có nội tình, thế là lại hỏi lần nữa.
Mà tiểu ngốc lại rúc vào lòng Chương Lâm Dã, Chương Lâm Dã cảm thấy cánh tay tiểu ngốc để ở hông nàng cứng lại, nàng liền trừng mắt với Mục Nhiên, Mục Nhiên ảo não sờ mũi nói chuyện với tài xế.
"Quên rồi thì thôi, mà tiểu ngốc phải nhớ kỹ, nếu như lần sau còn gặp mấy người kỳ quái nhất định phải bảo vệ tốt bản thân trước, tuyệt đối đừng để bọn họ đưa đi, cũng đừng để mình bị thương."
Tuy rằng nói với tiểu ngốc nhẹ nhàng như thế, nhưng đáy lòng Chương Lâm Dã tràn đầy sợ hãi, đó là đám buôn người đấy.
"Tiểu ngốc, ngày mai đi đoàn phim với chị được không?"
Tiểu ngốc đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, đột nhiên Mục Nhiên ngồi ghế trước mở miệng nói: "Lâm Dã, tớ nghe nói ngày mai phim mới của biên kịch Đoàn "Song Ảnh" sẽ công khai casting, tin tức cụ thể thì có thể tìm trên website official, cậu có muốn đi thử vận may không? Nhiều năm như thế chẳng lẽ cậu định làm diễn viên quần chúng cả đời à?"
Nói đến phim của biên kịch Đoàn, ánh mắt nóng bỏng đầy sao của Chương Lâm Dã với mọi người đều giống nhau, nàng rất kỳ vọng, rất khao khát.
Nhưng Chương Lâm Dã nhìn tiểu ngốc trong lòng, vốn muốn đi thử một lần lại từ từ lặng xuống.
Mục Nhiên đợi lâu không thấy Chương Lâm Dã trả lời, cô quay đầu nhìn một chút, nhìn thấy hai người dựa sát vào nhau, lời cô muốn nói lại không nói ra được.
"Cậu lo cậu đi rồi cô ấy không ở nhà một mình được à?"
Làm bạn thân nhiều năm như vậy, Mục Nhiên vẫn rất hiểu rõ Chương Lâm Dã, thấy vẻ mặt Chương Lâm Dã một bộ cực kỳ không muốn, cô liền hỏi trước một câu.
Chương Lâm Dã không nói gì, nàng ôm chặt tiểu ngốc hơn một chút.
Nàng rất muốn cơ hội này, nàng muốn thành công cũng sợ thành công, một khi thực sự cần phải đi đóng phim, lúc đó tiểu ngốc ở nhà không có ai chăm sóc, nhưng từ trước đến nay loại chế tác lớn này là quay phim kín, nghe nói có người còn muốn tiến hành tìm hiểu nhân vật trước nửa tháng.
Chương Lâm Dã trầm mặc làm Mục Nhiên bất lực, nhưng tiểu ngốc lại tri kỷ an ủi: "Em tin Tiểu Dã nhất định làm được, không cần lo cho em, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ Tiểu Dã về."
"Ngoan, còn chưa quyết định có đi thử vai hay không, huống hồ coi như đi thử thì kết quả cũng không nhất định là sẽ được chọn, chúng ta đừng nghĩ trước mấy thứ này." Chương Lâm Dã nhìn thấy ánh mắt tiểu ngốc giấu đi bất an cùng quật cường, đau lòng ôm chặt cô an ủi.
Bất giác trên người Mục Nhiên nổi da gà, hai người này so với đôi tình nhân nhỏ chán ngấy nhất cô từng gặp còn chán ngấy hơn.
Mục Nhiên suy nghĩ một chút: "Vì đền bù cho hai người bị tớ dọa sợ hai ngày nay, tớ quyết định tạm thời không ra nước ngoài, nếu cậu được trúng tuyển thì càng tốt, tớ giúp cậu chăm sóc tiểu ngốc một khoảng thời gian, còn nếu cậu không trúng tuyển thì tớ lại xếp đồ đi du lịch. Cậu xem như thế có được không?"
Nói thật, nếu lúc trước để Mục Nhiên giúp đỡ chăm sóc cho tiểu ngốc nàng vẫn có thể yên tâm, nhưng lần này xảy ra chuyện để lại cho nàng kích thích quá lớn, vì vậy đối với Mục Nhiên không tín nhiệm vài phần.
Mục Nhiên bất đắc dĩ hít sâu một hơi nói: "Chuyện mấy ngày trước là ngoài ý muốn, nếu không gặp phải tên khốn Giang Hạo kia thì tớ sẽ không bị kéo đi, tiểu ngốc cũng không bị mất tích. Cậu yên tâm, sau này tớ giúp cậu nhìn chằm chằm tiểu ngốc 24 tiếng không nháy mắt."
Chương Lâm Dã không đồng ý ngay, tựa bên tiểu ngốc nhẹ giọng trao đổi với cô một lúc, chờ tiểu ngốc gật đầu mới trả lời Mục Nhiên: "Vậy cũng được, ngày mai tớ đi casting."
Nàng không muốn từ bỏ ước mơ của mình, nhưng cũng không muốn bỏ tiểu ngốc. Vậy nên nàng vẫn muốn liều mạng.
Sau khi về nhà, Mục Nhiên vẫn ngủ một mình một phòng, Chương Lâm Dã dỗ tiểu ngốc đi tắm, còn nàng vội vàng xối nước lạnh rồi trốn vào chăn ôm lấy tiểu ngốc sưởi ấm.
Tiểu ngốc cảm nhận được khí lạnh trên người Chương Lâm Dã, lúc muốn trốn thì lại bị Chương Lâm Dã ôm chặt hơn: "Tiểu ngốc, lạnh thật đó."
"Tiểu ngốc không lạnh, tiểu ngốc sưởi ấm cho chị."
Tiểu ngốc vốn định trốn lại chủ động sáp vào Chương Lâm Dã, kéo tay Chương Lâm Dã đặt trước ngực mình rồi ôm Chương Lâm Dã thật chặt, tiểu ngốc vô cùng vui vẻ nói: "Bây giờ không lạnh nữa."
"Ừ, không lạnh nữa."
Trong màn đêm, khóe miệng Chương Lâm Dã nở lên một nụ cười, trước đây lúc mới quen tiểu ngốc là mùa đông, điều hòa trong nhà bị hỏng, tiểu ngốc lạnh đến mức trốn trong lòng nàng, điều hòa sửa xong tiểu ngốc thấy người nàng quá nóng nên đạp nàng ra xa, sau đó nàng học được cách bán thảm, tuy tiểu ngốc thấy hơi nóng vẫn ôm nàng thật chặt. Bây giờ trôi qua nửa năm, thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng miễn là tiểu ngốc ngủ với nàng thì nàng lúc nào cũng muốn tiểu ngốc có thể ôm nàng ngủ.
Tiểu ngốc không biết suy nghĩ của Chương Lâm Dã, yên lặng lúc lâu mới nghiêm túc hỏi nàng: "Có phải chị lén ăn kem của em không?" Nếu không thì làm sao người lạnh như thế.
"..." Chương Lâm Dã không nhịn được bật cười: "Không có, ngủ sớm một chút."
Ban đêm yên tĩnh, Chương Lâm Dã cùng tiểu ngốc ngủ say sưa.
Mục Nhiên sát vách không bình tĩnh như thế, xem tin tức trên điện thoại, không nhịn được gọi cho đối phương.
"Cậu nói biên kịch Đoàn biến mất rồi? Không có nhầm hay gì chứ?" Mục Nhiên đối với tin tức mình nghe được tỏ vẻ khó mà tin được.
Giọng điệu của đối phương cũng rất sốt ruột: "Là thật đấy, nghe nói vì tìm linh cảm mà cô ấy về nước, sau khi về nước lại hoàn toàn mất tin tức. Nhưng bây giờ qua nửa năm, kịch bản mới của cô ấy phải bắt đầu quay, đạo diễn chế tác tìm cô ấy tìm đến phát điên rồi."
"Nửa năm?" Bỗng dưng trong đầu Mục Nhiên chợt lóe lên điều gì, nhưng mà cô chưa kịp nắm được tia sáng kia, cô hậu tri hậu giác hỏi: "Không đúng, đã nửa năm rồi cô ấy vẫn chưa trở về? Vậy trong nhà cô ấy không có phản ứng gì sao? Chắc thông báo tìm người cũng phải dán mấy tấm rồi. Chẳng lẽ xảy xa chuyện ngoài ý muốn gì rồi?"
"Điều này thì tôi không rõ lắm, trước đây quay phim đều là cô ấy tạm thời sắp xếp nhân vật, ánh mắt so với đạo diễn còn ác liệt hơn, đây cũng là nguyên nhân mà mỗi bộ phim của cô ấy đều cực kỳ nổi tiếng. Lần này cô ấy không đến, đoàn phim chỉ có thể công khai casting, đây cũng là chuyện không có cách nào."
Mục Nhiên suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy bản thân như đi trong mê cung đầy sương mù, quanh quanh quẩn quẩn khiến cô khó mà thoát ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT