"Được rồi tiểu ngốc, chúng ta về nhà trước đi."
Chương Lâm Dã thấy tiểu ngốc đã hạ sốt, hơn nữa bác sĩ cũng nói bây giờ khối máu của cô không có gì đáng ngại, ngoại trừ khiến cô mất trí nhớ ra thì tiểu ngốc không còn di chứng nào khác.
Dẫn tiểu ngốc về nhà, hai người về đến nhà mới phát hiện cửa bị mở ra.
Tiểu ngốc chỉ vào cửa vô tâm vô phế cười nói: "Ồ biết rồi, lại có trộm vào nhà."
"Suỵt." Chương Lâm Dã đẩy tiểu ngốc ra sau người che chở cho cô, tiểu ngốc ở sau lưng nàng tò mò nhìn xung quanh.
Chương Lâm Dã chuẩn bị để tiểu ngốc nhanh chóng rời đi, kết quả có người từ trong nhà đi ra.
Trên mặt cô gái mang theo mệt mỏi, cũng đã tẩy trang, đứng ở cửa nhìn Chương Lâm Dã, đột nhiên khóc thảm thiết.
Chương Lâm Dã nhìn người quen khóc lê hoa đái vũ trước mặt mình, nàng bước lên ôm lấy cô gái cẩn thận an ủi: "Làm sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, tớ ở đây, cậu làm sao vậy?"
"Lâm Dã, tớ lại bị đá rồi." Mục Nhiên khóc đến đau lòng, Chương Lâm Dã khẽ thở dài, thật ra nàng cũng đã nghĩ đến câu nói này.
Đây là bạn cùng phòng kiêm bạn thân hồi đại học, sau khi tốt nghiệp hai người thuê chung nhà ở đây, nửa năm trước Mục Nhiên chuyển ra ngoài sống cùng bạn trai.
Sau khi Mục Nhiên đi, một mình Chương Lâm Dã trả toàn bộ tiền thuê nhà, tuy rằng cậu ấy đi rồi nhưng Chương Lâm Dã cũng không đổi chìa khóa nhà.
Vì vậy bây giờ Mục Nhiên bị đá nên mang hành lý quay về đây.
Tiểu ngốc ôm bình giữ nhiệt nhìn hai người ôm nhau, vẻ mặt vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn, tiến lên kéo kéo góc áo Chương Lâm Dã nhỏ giọng nói: "Tiểu Dã, em đau đầu."
Đau đầu? Vừa nãy trên đường về không phải vẫn còn tốt sao? Làm sao lại đột nhiên đau đầu?
Bởi vì khối máu trong não cô nên Chương Lâm Dã không dám sơ suất, nhanh chóng buông Mục Nhiên ra rồi đỡ lấy tiểu ngốc, sờ trán cô phát hiện cô không bị sốt, một lát sau hỏi: "Có đau nhiều không? Nếu không thì chúng ta đi bệnh viện kiểm tra lại một chút nhé?"
"Không cần không cần, em lại không sao rồi." Tiểu ngốc ngây ngô cười, sau đó lại thấy Chương Lâm Dã cau mày giống như không tin, cô nhảy nhảy mấy lần tại chỗ, cuối cùng hãnh diện nói: "Chị thấy không, em ổn rồi, em ổn rồi."
Chương Lâm Dã xoắn xuýt một hồi, cuối cùng nhớ tới đối phương vốn dĩ là "trẻ nhỏ" không có trí nhớ, nàng nghĩ đến bạn thân vẫn còn ở đây cũng không nhiều lời với tiểu ngốc nữa.
"Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà trước đi."
Mục Nhiên định kéo Chương Lâm Dã, dù sao cô vẫn đang trong bóng tối của thất tình, nhưng tiểu ngốc đã nhanh hơn một bước đem tay mình bỏ vào lòng bàn tay Chương Lâm Dã.
Chương Lâm Dã nắm tay tiểu ngốc dắt cô vào nhà, trong lúc bước vào tiểu ngốc hừ một tiếng hất cằm khiêu khích Mục Nhiên.
Mục Nhiên nhìn hành động của tiểu ngốc, vừa khóc thút thít vừa mơ hồ đi vào theo.
Sau khi vào nhà, Chương Lâm Dã rót cốc nước cho Mục Nhiên, tiểu ngốc nhìn thấy thì phồng má kêu: "Em cũng muốn uống."
Chương Lâm Dã bất đắc dĩ pha sữa bột cho tiểu ngốc, thử nhiệt độ rồi đưa cho tiểu ngốc, tiện tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan một chút, uống xong rồi đi tắm, tắm xong là có thể ăn cơm rồi."
Tiểu ngốc cầm bình sữa nghiêm túc gật đầu, chỉ là trước khi đi còn không quên trừng Mục Nhiên.
Mục Nhiên còn đang đắm chìm trong bi thương vì mấy hành động kỳ quái của tiểu ngốc đã tạm thời ngừng khóc.
Chương Lâm Dã biết lúc tiểu ngốc tắm còn phải nghịch nước một lúc lâu nên không vội đi nấu cơm, nàng ngồi trên sofa tâm tình cùng Mục Nhiên.
"Lâm Dã, người kia là bạn cùng phòng mới của cậu sao? Sao mà lại thấy đầu óc của cô ấy có hơi..." Mục Nhiên vừa nói vừa chỉ tay lên đầu mình, vẻ mặt hơi thay đổi hỏi Chương Lâm Dã.
Chương Lâm Dã cười cười: "Nửa năm trước cậu rời đi mới mấy ngày thì tớ gặp cô ấy ở trên đường, hôm đấy mưa to mà một mình cô ấy đứng trên đường quá đáng thương nên tớ đưa cô ấy về. Không ngờ tới buổi tối trong nhà có trộm, lúc cô ấy đánh nhau với trộm không cẩn thận bị thương, tớ đưa đi bệnh viện thì bác sĩ nói trong não cô ấy có khối máu tụ. Sau đấy cô ấy tỉnh lại, muốn đưa cô ấy về nhà hay là liên lạc với người nhà cô ấy thì ai ngờ cô ấy mất trí nhớ. Lúc đầu bác sĩ nói bệnh nhân mất trí nhớ có thể sẽ giống như trẻ con như thế. Tớ mất nửa năm dạy cô ấy ăn cơm uống nước đi vệ sinh, tự mặc quần áo tự tắm rửa. Nửa năm nay tớ từ thiếu nữ lột xác thành bác gái chăm trẻ, nội tâm không biết có bao nhiêu tang thương."
"Vậy cậu dự định nuôi cô ấy như thế cả đời sao?" Giọng nói Mục Nhiên có phản đối hoặc ghét bỏ.
Nụ cười trên mặt Chương Lâm Dã hơi thay đổi: "Tớ cũng muốn giúp cô ấy tìm người nhà, nhưng trên người cô ấy ngoại trừ bộ quần áo ra thì không có gì cả, một chút manh mối tớ cũng không tìm được, sau đấy tớ giúp cô ấy làm một ít giấy tờ, bây giờ miễn cưỡng xem như tạm trú ở nhà mình. Tớ coi như chăm sóc em gái là được rồi."
"Nhưng cậu mỗi ngày đều mang theo một kẻ ngốc thì sau này làm sao tìm được bạn trai, nếu cô ấy như vậy cả đời không đi thì vấn đề là cái việc kết hôn của cậu đó." Mục Nhiên cũng là tốt bụng khuyên nàng, chỉ là Chương Lâm Dã không nhận cái tình này.
"Cậu cũng không phải không biết xu hướng tính dục của tớ, đừng tiếp tục nói hai chuyện bạn trai kết hôn với tớ. Mỗi ngày mẹ tớ thúc giục thì thôi, sao cậu cũng nói chuyện này nữa vậy." Chương Lâm Dã buồn bực gãi đầu.
Mục Nhiên bỗng dưng hoảng loạn chỉ vào phòng tắm, sau đó giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, hóa đá sửng sốt hồi lâu mới nói: "Không phải chứ? Cậu là muốn nuôi con dâu từ bé sao?"
"Xí, miệng chó không mọc được ngà voi. Tuy tớ không thích đàn ông nhưng đâu phải nhìn thấy phụ nữ là không tha đâu. Cô ấy cứu tớ, hơn nữa việc xảy ra cũng là ở nhà mình, nếu tớ bỏ mặc cô ấy thì còn ai để ý đến cô ấy. Vả lại cũng chỉ là nhiều hơn một đôi đũa, mà cô ấy cũng không ăn được nhiều." Chương Lâm Dã lại phản bác lần nữa, nửa năm trôi qua nàng cũng quen với việc tiểu ngốc ở bên cạnh giống như người nhà rồi, nàng không thể tưởng tượng được cảnh nếu như tiểu ngốc không còn ở bên cạnh mình nữa.
Mục Nhiên không nhìn được cười cười, không đồng ý cũng không phản bác, tuy rằng hai người là bạn thân nhưng cũng không thể chỉ tay năm ngón vào cuộc sống của người khác, Chương Lâm Dã muốn làm như vậy thì cô cũng nên hỗ trợ cho cậu ấy.
Chương Lâm Dã do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Cậu với Giang Hạo thế nào? Làm sao mà lại chia tay?"
Bởi vì trước đây hai người thường xuyên ba ngày cãi nhau, vì vậy Chương Lâm Dã theo thói quen dùng từ "lại".
Mục Nhiên khịt mũi, tâm trạng mới nãy đã tốt hơn một chút trong nháy mắt lại bắt đầu mất mát đau khổ.
"Anh ta hẹn hò với tớ chỉ để che mắt mọi người, thật ra anh ta giống cậu đều là cong, trách không được hai năm nay đều không động vào tớ, nói cái gì mà muốn giữ đến lúc kết hôn, thiệt thòi cho tớ còn ngu ngốc cảm động rối tinh rối mù hết cả lên. Mấy ngày trước tớ đi công tác trở về sớm, định cho anh ta một kinh hỉ, không nghĩ đến anh ta lại cho tớ một kinh hãi. Anh ta vậy mà còn nằm dưới!"
Mục Nhiên không chấp nhận được chuyện này, trước kia có thể cãi nhau, nhưng cô làm sao cũng không thể chấp nhận được việc này, Giang Hạo nói chia tay, cô cho người kia mấy cái tát rồi xách hành lý đi luôn.
"Với lại Lâm Dã, cậu có biết người đàn ông kia là ai không?" Mục Nhiên quả thực bắt đầu muốn trào ngược dạ dày, không nghĩ tới hai người kia bình thường ngụy trang ra vẻ đạo mạo đến mức như vậy.
Chương Lâm Dã lắc đầu một cái: "Tớ với các cậu nửa năm không gặp, làm sao tớ biết anh ta cùng một chỗ với ai chứ."
"Là anh tớ. Anh của tớ! Hu hu sao số mình khổ thế. Lâm Dã tớ thật khổ mà. Bây giờ tớ mới biết rốt cuộc trước đây lúc Giang Hạo theo đuổi tớ tại sao thỉnh thoảng nói "Em nếu như không yên tâm về anh, có thể để anh trai em đi cùng." anh ta yêu tớ cái chó má gì, anh ta là yêu anh trai tớ. Mẹ ơi người ấy là anh trai ruột của tớ đó."
Mục Nhiên khóc đến tan nát cõi lòng, Chương Lâm Dã tuy thông cảm với bạn thân, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, ôm Mục Nhiên vào trong lòng an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, tớ đã sớm nói với cậu Giang Hạo không phải kẻ tốt lành gì, bây giờ cậu biết được rồi cũng đâu có muộn. Còn anh trai cậu bình thường chiều chuộng cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý."
"Có cái rắm, bây giờ tớ thấy bình thường là anh ấy cảm thấy thẹn với tớ, trong lòng áy náy nên mới chiều chuộng tớ như thế." Mục Nhiên càng khóc lại càng tủi thân.
Đột nhiên tiểu ngốc mặc áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, đứng cạnh sofa nhìn Mục Nhiên, lập tức không vui nói: "Làm ồn đến tôi."
"Suỵt, tiểu ngốc ngoan một chút. Bây giờ đổi áo ngủ đi nghỉ một lúc có được không?" Chương Lâm Dã vừa ôm bạn thân, vừa an ủi tiểu ngốc, tiếc rằng lần này tiểu ngốc bị hành động của nàng làm cho tức giận một mực không nghe lời, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh hừ hừ hờn giận: "Không thể, tiểu ngốc chưa ăn cơm không thể ngủ sớm."
Bạn thân còn nằm nhoài trên người khóc sướt mướt, còn tiểu ngốc nàng nuôi nửa năm lại đang cáu kỉnh, trong khoảnh khắc Chương Lâm Dã không biết phải làm thế nào, mặt lạnh nói với tiểu ngốc: "Nghe lời một chút, đi ngủ đi."
"Ư, không đi!"
Thấy tiểu ngốc nước mắt lưng tròng, Chương Lâm Dã sốt ruột kéo bạn thân mình ra, bước đến ôm mặt tiểu ngốc, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Bữa tối chị nấu cá cho em nhé?"
"Hai viên!" Tiểu ngốc duỗi ra bốn ngón tay nói với Chương Lâm Dã.
Chương Lâm Dã nhìn chằm chằm ngón tay cô một lúc, cuối cùng tiểu ngốc rụt tay về, yếu ớt nói một câu: "Vậy thì một viên cá cũng được, buổi tối không được ăn quá nhiều."
"Chị nấu cho em hai con cá!" Chương Lâm Dã nói rõ từng chữ, nhấn mạnh cách phát âm từ "con", lại giơ hai ngón tay cho cô xem, thấy tiểu ngốc giơ hai ngón tay răm rắp học theo, nàng xoa tóc tiểu ngốc rồi kêu cô vào phòng nghỉ một lúc.
Sau khi chờ tiểu ngốc đi rồi, Mục Nhiên sững sờ nhìn Chương Lâm Dã, cô càng ngày càng cảm thấy bầu không khí ở đây rất quỷ dị.
"Được rồi, bây giờ tớ cũng coi như đã nhìn rõ. Đàn ông đều là gã đại xx, không có gì phải buồn." Mục Nhiên uống hết cốc nước, khịt mũi, lấy tay lau hết nước mắt trên mặt.
Một lát sau cô nói: "Lâm Dã, tớ nghỉ việc. Trước là vì Giang Hạo nên mới tìm việc, bây giờ tớ không muốn làm những việc tớ không muốn nữa. Tớ dự định nghỉ ngơi đi chơi mấy ngày. Tớ không muốn về nhà, có thể tạm thời ở đây mấy ngày không?"
"Có thể, không thành vấn đề. Buổi tối để tiểu ngốc ngủ cùng tớ, cậu đi tắm trước đi, tớ giúp cậu dọn phòng, mấy ngày nay tiểu ngốc ở lại cô ấy để nhiều đồ chơi trong đấy lắm."
Thấy Chương Lâm Dã đứng dậy, Mục Nhiên vội vàng ngăn cản nói: "Không sao không sao, chỉ có một ít đồ chơi thì cứ để đấy. Tớ không ngại, cũng chỉ ở mấy ngày, để cậu dọn tới dọn lui rất phiền."
"Ban đêm tiểu ngốc còn muốn ôm gấu bông ngủ, với lại cô ấy không thích người khác chạm vào đồ chơi, người lạ chạm vào lại càng không thích. Cứ để tớ lấy đồ chơi ra đi, không cô ấy lại nổi nóng với tớ."
"Ừm..." Mục Nhiên tâm tình phức tạp, mới nửa năm không gặp mà bạn thân cô hình như có hơi thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT