Hai nhóm người trong cửa hàng quần áo tìm kiếm gần cả tiếng, tìm được trong đống quần áo năm cái huy hiệu.

Có điều lật qua lật lại quá tốn thời gian, nên họ quyết định đi tới điểm tiếp theo.

“Đúng rồi, không phải chúng ta muốn thử phương pháp đánh người giả sao?” Trước khi đi, Ngụy Đa nhàm chán nắm tay một nam người giả lung lay. Người giả kia chỉ mặc một cái quần jean, thân hình cao lớn, bộ mặt cứng ngắc. Người giả này có mặt mũi khác biệt với những người giả khác, dáng dấp khá anh tuấn, có điều ánh mắt trợn lên thật đáng sợ.

“Người giả không cử động, đánh thế nào được?” Đường Thiếu Không quay lại, hiện giờ những người giả ở đây không có bất kỳ động tĩnh nào, bọn họ thử đấm qua mấy lần, nhưng chúng nó không có chút phản ứng. Nếu không phải tối hôm qua thấy bọn chúng sinh long hoạt hổ thì mọi người đã nghĩ chúng thật sự chỉ là người giả.

Ngụy Đa cảm thấy hơi đáng tiếc, sờ sờ cơ ngực nam người giả, cảm thán nói, “Anh, dáng người của người giả này thật tốt, anh nói xem đến khi nào em mới có được thân hình như thế này?”

“Kiếp sau đi cưng, đi thôi.”

“Anh cũng không thèm khích lệ em một chút nữa…”

Đứa bé tay chân ốm yếu, sờ mấy cái cơ ngực đẹp đẽ, vô cùng hâm mộ, còn sờ sờ cơ bụng, sờ sờ cái mông. Đường Thiếu Không không kiên nhẫn, tính kêu y, thì thấy người giả Ngụy Đa đang nắm tay chậm rãi cúi đầu xuống, cười nhìn Ngụy Đa.

“...”

“Em vẫn nên học hỏi Tấn Hải thì tốt hơn, anh ấy rèn luyện nhìn được hơn người giả này.” Ngụy Đa chưa nhận ra, lại xoa nhẹ ngực người giả một cái. Người giả này không có mô hình bullseye trên ngực như hôm qua, cái mô hình kia dường như phải đợi đến khi người giả sống đậy mới xuất hiện.

“Đa Đa, đừng nhúc nhích...” Đường Thiếu Không thấy người giả kia cúi đầu nhìn Ngụy Đa, đồng thời chậm rãi hé miệng. Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp trông thấy dáng vẻ há mồm của người giả ở nơi ánh sáng tốt như vậy, bản thân người giả được làm bằng nhựa, nhưng lúc há mồm lại vô cùng co dãn, miệng càng ngoác càng lớn, trong miệng đầy máu tươi.

Đường Thiếu Không quay đầu nhìn những người khác, mấy người kia đứng cách đó không xa, nhưng nếu muốn chạy tới cứu Ngụy Đa chắc chắn không kịp. Cậu run tay, mò lấy phi tiêu trong túi.

“Đừng nhúc nhích…”

“Sao vậy?” Ngụy Đa thấy sắc mặt Đường Thiếu Không không bình thường, như thấy cái gì đó rất kinh khủng. Y muốn quay đầu nhìn, hơi hơi ngẩng đầu lên, liền đối mặt với tên người giả miệng đầy máu.

Ngụy Đa: “…”

Trong vòng ba giây, cái miệng kia đã ngoác đến cực hạn, cắn xuống, Ngụy Đa thét lên.

Cùng lúc đó, Đường Thiếu Không phóng phi tiêu trong tay ra.

Đám người nghe thấy tiếng kêu của Ngụy Đa, vội vã chạy lại, còn nghe thấy tiếng một vật nặng ngã xuống đất.

Khi chạy tới, bọn họ thấy Ngụy Đa ngồi bệch trên mặt đất, bên cạnh là người giả ngã ngửa, ngay vị trí ngực cắm một cây phi tiêu, mà phía sau bọn họ là Đường Thiếu Không vẫn duy trì tư thế phóng phi tiêu.

Ngụy Đa bị biến cố bất thình lình làm cho sợ đến choáng váng, một lát sau mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Quá tuyệt….”

Y thấy rất rõ ràng, ngay khi người giả cúi xuống cắn y, chợt nghe thấy một âm thanh xé gió, tiếp theo là tiếng phi tiêu đâm vào vật cứng. Bây giờ nhìn người giả kia, phi tiêu trên ngực vừa vặn trúng ngay hồng tâm, không chút sai lệch.

“Không sao chứ?” Tần Hoan chạy tới, lo lắng đỡ Ngụy Đa dậy.

“Không sao, không sao, chỉ bị giật mình thôi…” Ngụy Đa sợ sệt nhìn người giả, lại nhìn Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không cũng sợ, nhịn không được ngồi ngay đó, tay vẫn còn run. Ngụy Đa bội phục nói: “Anh, anh lợi hại quá, không hổ là quán quân phi tiêu nha.”

Đường Thiếu Không vai không thể khiêng, tay không thể vác, nhưng những người quen cậu đều biết, người nhận được giải vô địch phi tiêu đại học quốc gia chính là Đường Thiếu Không. Cậu và Ngụy Đa quen biết nhau cũng là lần đó.

Đường Thiếu Không làm trong ngàng tiếng Trung, yêu cầu đối với bản thân là phải thành thạo sáu môn nghệ thuật. Có điều thời xưa trong lục nghệ thì môn “Bắn tên” có yêu cầu tương đối cao, nên cậu chọn phi tiêu để thay thế cho bắn tên, từ khi học đại học đã bắt đầu chăm chỉ luyện phi tiêu.

Nhưng lúc đó là dùng để tranh tài thi đấu thôi, đây là lần đầu tiên Đường Thiếu Không dùng phi tiêu trên “Người”, nên tay không ngừng run rẩy.

Đường Thiếu Không vô lực nói: “Tay em để trưng thôi à… nếu vừa rồi anh run một chút thì đầu em đã không còn.”

“Có ổn không?” Tấn Hải kéo Đường Thiếu Không đứng lên, Đường Thiếu Không gật đầu, đã đỡ hơn nhiều rồi. Thẳng thắn mà nói, cảm giác trúng mục tiêu thật sự rất đã. Cậu vô thức quay đầu nhìn Tống Phi Vũ, thì thấy Tống Phi Vũ vẻ mặt lãnh đạm đứng ở phía sau, hai tay ôm ngực, như đang nhìn một vở kịch rất nhàm chán. Mặt Đường Thiếu Không trầm xuống, nụ cười có lúm đồng tiền lập tức biến mất.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, mọi người mới tiếp tục đi tới điểm tiếp theo.

Trên đường đi, Ngụy Đa kể cho Tần Hoan nghe chuyện trước đây Đường Thiếu Không đoạt giả thi đấu, Tấn Hải thỉnh thoảng phụ hoạ hai câu, Sở Đông bên cạnh thì lẳng lặng lắng nghe.

Thân là đối tượng bị nghị luận Đường Thiếu Không cũng cùng bọn họ nói vài câu, nhưng không mấy hào hứng, yên lặng đi chậm lại, sóng vai cùng Tống Phi ở cuối.

“Tống Phi Vũ.”

Đường Thiếu Không nhẹ giọng kêu hắn, nhưng mặt Tống Phi Vũ vẫn lạnh băng, không thèm nhìn cậu một cái, cũng không thèm đáp lại.

Cái tình huống này thật giống như hôm qua, bất quá hai người đổi chỗ cho nhau, lần này là Tống Phi Vũ không để ý tới người ta.

Đường Thiếu Không lại kêu lần nữa, thái độ Tống Phi Vũ vẫn như cũ. Đường Thiếu Không nghĩ thầm hai người họ thật vô vị, người tới ta lui, ta lui người tới, mãi không dứt. Cậu không thấy Tống Phi Vũ đáp lại, tâm tình phiền muộn, không muốn nói chuyện nữa.

Kế hoạch mua sắm kế tiếp của bọn họ là mua túi, bởi vì đồ đạc càng ngày càng nhiều, không bọc lại rất bất tiện.

Dưới sự hướng dẫn của Sở Đông, họ đi thang cuốn lên lầu hai của cửa hàng.

Nói thang cuốn vậy thôi, chứ thực ra là leo bộ lên thang cuốn. Cửa hàng này trừ bọn họ ra, không còn khách hàng khác, thang cuốn đã ngừng hoạt động để không ở đó.

Thang cuốn được đặt sát mái hiên, ngẩng đầu là có thể thấy những tầng lầu khác của cửa hàng. Đường Thiếu Không quan sát, thì thấy lầu hai âm u đen tối, như đống phế tích hoang tàn. Trên cùng mái hiên có một mặt kính, ngoài trời hình như có mưa, từ trong mặt kính nhìn ra ngoài toàn là mây đen.

Lên tới lầu hai, không gian trên lầu hai là hình tròn, ngay giữa trống không, lượn quanh một vòng cửa hàng dọc theo mái hiên, có một lối đi thông đến một khu khác của cửa hàng.

Có rất nhiều cửa hàng nhỏ không có mặt tiền trong khu vực lối đi, Sở Đông đang dẫn bọn họ tới những cửa hàng nhỏ đó.

Dọc theo đường đi, hầu hết các cửa hàng nếu không đã đóng cửa thì cũng bỏ không, bên trong có một ít rác rưởi bỏ đi, không còn kinh doanh. Những cửa hàng còn lại tuy vẫn kinh doanh nhưng vắng vẻ vô cùng, không có ai tới mua.

“Mấy cửa hàng này từ trước đến nay luôn như thế này sao?” Ngụy Đa hỏi.

“Tôi không biết.” Sở Đông lắc đầu, “Trước kia rất náo nhiệt, ngày nghỉ rất đông người, cả nhà của tôi cũng tới đây, em gái tôi rất thích đến đây chơi…”

“Anh có em gái? Em gái anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Sở Đông mỉm cười, lắc đầu không trả lời.

Bọn họ đến chỗ mua ba lô, những cửa hàng này chủ yếu là bán đồ tạp hoá, ba lô, dù, quần áo, trang sức, kính râm…tất cả mấy thứ linh tinh cái gì cũng có.

Đương nhiên, cũng có không ít người giả.

Bên trong cửa hàng nhỏ bán ba lô kiểu cũ, bình thường chắc chắn không ai mua. Mà bây giờ bọn họ lại không có lựa chọn, nên mỗi người đành phải chọn một cái.

“Có huy hiệu.” Tấn Hải tìm thấy huy hiệu trong ba lô anh chọn, vì vậy mọi người bắt đầu lật đông lật tây, muốn tìm thêm huy hiệu.

“Ha, chỗ này cũng có.” Ngụy Đa đột nhiên kêu một tiếng, mọi người nhìn qua, thấy trên tay người giả có một huy hiệu. Nhưng lại nằm trong tay, phải vặn bung tay người giả ra mới lấy được.

“Em không được phép đụng chạm lung tung nữa.” Đường Thiếu Không nói với Ngụy Đa, Ngụy Đa vội vàng giơ tay ra hiệu mình sẽ không đụng.

Bọn họ đều nghĩ, không được đụng người giả, đợi chút nữa lấy cái gì đó moi huy hiệu ra là được.

Nhưng chưa đợi mọi người nghĩ xong, không hề có điềm báo trước, người giả kia đột nhiên bắt đầu chuyển động. Cách người giả gần nhất chính là Đường Thiếu Không cùng Ngụy Đa, Đường Thiếu Không đúng lúc đưa lưng về phía người giả, bởi vậy lúc người giả động, cậu phát hiện chậm hơn một chút.

Cậu tính lấy phi tiêu, nhưng không kịp, khi cậu quay đầu thì thấy người giả đã vung tay đến trước mặt cậu —

Ngay lúc đó Tống Phi Vũ đã kéo cậu ra sau, người giả xông vào, Tống Phi Vũ trở tay đánh một quyền tới ngay chính giữa ngực người giả.

“Ầm” một tiếng, người giả ngã ra sau, bị Tống Phi Vũ một quyền đập chết.

Thời gian phát sinh sự cố đến khi kết thúc ngắn ngủi có mấy giây, Đường Thiếu Không được Tống Phi Vũ bảo hộ ở sau lưng, đến khi người giả ngã xuống mới nhận ra mình lại được Tống Phi Vũ bảo vệ lần nữa.

Có điều Tống Phi Vũ không quay đầu nhìn cậu, dứt khoát bỏ đi, trước khi đi Đường Thiếu Không nghe thấy Tống Phi Vũ nhỏ giọng nói một câu: “Bạn gái của cậu sao không đến cứu cậu đi? Có giỏi thì kêu cô ta tới đây đi a.”

Đường Thiếu Không: “…”

Cái gì vậy chứ?

Tống Phi Vũ từ trước tới nay chính là dấm tinh, Đường Thiếu Không giải thích cũng vô dụng, thích ăn dấm chính là thích ăn dấm. Mà tính tình Đường Thiếu Không cũng không tốt, có đôi khi giận lên liền dứt khoát thuận theo hiểu lầm của hắn thêm mắm thêm muối vài câu, chọc cho hắn tức chết luôn.

Đường Thiếu Không đi đến bên cạnh Tống Phi Vũ, nhỏ giọng trả lời: “Lần sau giới thiệu cho hai người làm quen.”

Quả nhiên khi Tống Phi Vũ nghe được, lập tức quay đầu lại, trừng mắt về phía Đường Thiếu Không, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng tổn thương, cắn răng nói: “Vậy tôi cũng giới thiệu bạn gái tôi cho cậu biết, hai bên cùng hẹn hò cho vui.”

Lần này đổi lại là Đường Thiếu Không trừng lớn mắt, cậu biết Tống Phi Vũ chỉ hù cậu thôi, nhưng câu nói này nghe vào thật sự rất chói tai.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, có xúc động muốn đấm đối phương một cái cho bỏ ghét.

Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm sét đùng đùng, ầm ầm chấn động đinh tai nhức óc.

Đồng thời khi sấm sét xuất hiện còn có tiếng kêu của Ngụy Đa và Tấn Hải.

“A — đến rồi!”

Tiếng sấm tựa như là một loại chỉ thị, sau khi tiếng sấm qua đi, tất cả người giả xung quanh đều bắt đầu chuyển động.

Tần Hoan, Ngụy Đa cùng Tấn Hải ba người cách bọn chúng xa hơn một chút, người giả bổ nhào về phía trước, Tần Hoan gọn gàng lượn vòng xoay người đá bay người giả.

Chỗ Đường Thiếu Không chỉ có cậu với Tống Phi Vũ, người giả khẽ động, hai người không lo được chuyện khác, Tống Phi Vũ ngăn trước người Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không đưa tay móc phi tiêu.

Gần nhóm cậu có mười tên người giả, người giả đầu tiên đánh tới hướng bọn họ, Tống Phi Vũ đá một cái bay ra ngoài, hai người giả tiếp theo bọc hai bên trái phải, hắn một quyền đánh ngã một tên, quay đầu chuẩn bị giải quyết tên còn lại, nhưng tên kia đã bị Đường Thiếu Không một tiêu bắn trúng.

Hai người một vật lộn, một dựa vào phi tiêu, hợp tác chặt chẽ, rất nhanh từng tên người giả ngã xuống từ từ.

Còn bên Tần Hoan thì một kéo hai, một mình cô đèo theo hai tên nhát gan, nhưng lại không gặp khó khăn gì, từng con người giả từ từ ngã xuống.

Bên Đường Thiếu Không toàn bộ người giả đã bị hai người hợp lực giải quyết, còn chưa kịp thở, thì một con chó trang trí bằng nhựa lại bắt đầu chuyển động. Cuộc đời Đường Thiếu Không sợ nhất là chó, phản ứng đầu tiên của Tống Phi Vũ là một cước đem con chó giả kia đạp bay ra ngoài, quay đầu xem Đường Thiếu Không có bị dọa hay không.

Chính lúc này, đột nhiên bên trong cửa hàng nhỏ, một người giả lại nhảy dựng lên. Thì ra là người giả bị Tống Phi Vũ đánh bại, trong lúc hỗn loạn nên người giả tạm thời mất đi sức hành động.

Vị trí người giả cách quá gần, Tống Phi Vũ lại đưa lưng về phía nó, không kịp phát hiện, mà Đường Thiếu Không vừa lúc bị đồ vật bên trong chắn mất. Ngay lúc Đường Thiếu Không trông thấy, người giả đã há cái miệng đầy máu cắn lên cổ Tống Phi Vũ.

Tống Phi Vũ giơ khuỷa tay thúc vào chính giữa ngực người giả, người giả nhả ra ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Nhưng vết thương trên cổ Tống Phi Vũ rất lớn, máu tươi tuôn trào, hắn vô thức đưa tay che, mất máu quá nhiều đứng không còn vững, ngã nhào lên người Đường Thiếu Không.

“Tống Phi Vũ? Tống Phi Vũ!”

Trong nháy mắt nhịp tim Tống Phi Vũ không còn đập, Đường Thiếu Không hoảng rồi, luống cuống tay chân không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể không ngừng sờ mặt Tống Phi Vũ.

“Bảo bối, bảo bối, anh sao rồi, đừng làm em sợ!”

Tống Phi Vũ chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play