Một hơi thở nam tính phả tới mặt! Tiêu Nhã Phi sợ đến mức nhắm tịt mắt lại: "AI Cút đi!”
Đột nhiên.
Một giọng nói không thể nhầm lẫn được vang lên từ phía sau: “Nhã Phi, rút kiếm rail”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô ta!
Một luồng thần lực cực kỳ mạnh mẽ như sóng thần lập tức rót vào trong cơ thể của Tiêu Nhã Phi
Vào lúc này Tiêu Nhã Phi cảm thấy cảnh giới của bản thân chớp mắt tăng lên vài cấp!
Nhấc tay.
Đâm ra một kiếm!
Trường kiếm xuyên qua lòng bàn tay của gã đàn ông khiến cả cánh tay gã nổ tung, kiếm khí lớn mạnh không dừng lại mà rơi xuống ngực gã!
“AI” Gã hét thảm một tiếng, giống như một miếng giẻ rách bắn ngược ra saul “Đại cai”
Mấy chục tên tu võ đi theo gã đàn ông có mụn ruồi kinh hoàng thất sắc!
“Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”, Tiêu Dung Phi ngã quy xuống đất kinh ngạc kêu lên.
Thân thể mảnh khảnh của Tiêu Nhã Phi run lên, cấp tốc ngoái đầu nhìn lại!
“Đinh” một tiếng, trường kiếm trong tay rơi phịch xuống đất, cô ta vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt thoắt cái trào ra khỏi hốc mắt, cả người cũng bổ nhào vào trong lồng ngực Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh Diệp, thực sự là anh sao!”
“Hu hu hu, em đang năm mơ đúng không? Em nhớ anh, em nhớ anh lắm!”
“Sao anh lại ở đây? Hu hu hu, là giả, đều là giả có đúng không?”
Tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng hơn trăm năm trong chớp mắt lại dâng trào!
Càng không nói tới được đặt trong loại tình huống sinh tử này!
Trái tim nhỏ của Tiêu Nhã Phi nào chịu đựng nổi cơn xúc động trước sự xuất hiện đột ngột của anh!
Diệp Bắc Minh thuận thế ôm lấy, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô ta: “Được rồi Nhã Phi, có anh ở đây rồi, không sao đâu”.
“Tiểu súc sinh, mày rốt cuộc là ai? Vậy mà dám phế đi một cánh tay của ông đây?”, gã đàn ông có nốt ruồi gầm lên như chó hoang: "Ai giết được hắn sẽ được ban thưởng mười viên đan dược Trăn phẩm Cửu Đạo Đan Văn!”
“Vâng!”
Ánh mắt của đám đàn em lập tức nóng rực như lửa!
Hơi thở mà Diệp Bắc Minh lộ ra chỉ dừng lại ở cảnh giới Hợp Đạo!
Cùng cảnh giới với bọn họ, mười mấy người bắt tay công kích chẳng lẽ lại sợ không hạ gục nổi tên nhóc này?
Khi họ đồng loạt xông tới, Diệp Bắc Minh chỉ thờ ơ dậm chân!
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, lấy anh làm trung tâm mà nổ tung, một luồng khí mạnh mẽ quét tới! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt....
Hơn chục gã kia còn chưa kịp chạm tới anh, mà cách đó hơn mười mét thân thể đã vỡ tung, hóa thành từng chùm sương máu!
“Mày... mày là ai?” Gã đàn ông có nốt ruồi chết lặng. Chẳng lẽ đối phương là cảnh giới Đạo Tổ? Thậm chí là Đạo Tôn?
Diệp Bắc Minh lười phải giải thích với gã ta, ngón tay vừa chỉ, một tia sáng liền xẹt qua!
Cơ thể gã đàn ông lập tức nổ tung!
Tiêu Dung Phi liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, mới hơn một trăm năm không gặp, thực lực của Diệp Bắc Minh lại vượt xa cô ta rồi!
“Ăn viên đan dược này đi, nó có thể giúp cô hồi phục vết thương!”
Một viên đan dược màu đỏ như máu bay tới, rơi vào tay Tiêu Dung Phi. “Cảm ơn cậu Diệp!”
Tiêu Dung Phi hạ mi nhìn xuống, Cửu Đạo Đan Văn, Trăn phẩm!
Tim gan run lên!
'Vừa ném ra liền là thuốc trị thương cửu đạo đan văn, Trăn phẩm? Thật quá xa xỉ, trừ khi anh ta có ý với mình?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta liền ửng đỏ: “Cảm ơn cậu Diệp!” Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: “Không có gì!”
Tiêu Dung Phi trừng Tiêu Nhã Phi một cái: “Nhã Phi, còn ôm cậu Diệp làm gì thế?”
“Kẻ địch đều đã bị cậu Diệp giết sạch rồi, còn không mau buông ra!”
Tiêu Nhã Phi lúc này giống như một con bạch tuộc, cả cơ thể gần như treo trên người Diệp Bắc Minh!