Lúc Diệp Bắc Minh vẫn còn sửng sốt đứng tại chỗ.
Mười mấy lão giả Đế Cuồng dẫn theo đã xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một lão giả mặc áo bào đen tốc độ nhanh nhất, cách Diệp Bắc Minh không đến 10 mét, ông ta lộ ra một nụ cười hung dữ: “Chỉ là một tên phế vật cảnh giới Nhập Đạo cỏn con, lại dám tranh cướp phụ nữ với công tử nhà ta, mày chán sống rồi đúng không!”
“Hả? Cảnh giới Nhập Đạo?”
Lão giả áo bào phát hiện ra thực lực thật sự của Diệp Bắc Minh.
Anh đã thực sự bước vào cảnh giới Nhập Đạo!
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã vượt qua được hai cảnh giới lớn?
“Đáng chết! Mày nhất định đã hấp thu nguyên khí của quận chủ Phượng Cửu, thế nên mới thăng lên cảnh giới lớn!”
Lão giả mặc áo bào đen gầm lên: “Chết cho lão phu!”
Ông ta cầm trong tay ma đao màu đen, chém về phía Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh giơ tay và nắm lấy ma đao.
“Muốn chết!”
Lão giả mặc áo bào đen tức giận cười lớn.
Giây tiếp theo.
Năm ngón tay của Diệp Bắc Minh nắm chặt ma đao, đột nhiên dùng lực, một tiếng rắc rắc vang lên.
Ma đao lập tức nổ tung.
“Sao có thể!”
Đôi mắt lão giả mặc áo bào đen co giãn mãnh liệt.
Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra, ầm một tiếng, hóa thành sương máu.
“Cái này...”
Những lão giả vừa mới lao tới, nhìn thấy cảnh này tất cả đều bị choáng.
Diệp Bắc Minh xoay người, lao thẳng về phía đám người, đến kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không sử dụng đến, chỉ dùng sức mạnh nhục thể thôi đám Đạo Tôn này cũng không chịu nổi rồi.
Bạo! Bạo! Bạo!
Một quyền một người.
Mười mấy cảnh giới Đạo Tôn nổ tung như dưa hấu, hóa thành sương máu.
“Tiểu phế vật, mày không phải cảnh giới Hợp Đạo sao?”, Đế Cuồng mặc dù điên cuồng, nhưng cũng không ngốc.
Vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề. Diệp Bắc Minh trực tiếp khóa chặt hắn ta, ảnh thuấn. Nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Đế Cuồng.
“Cút ngay!”
Lão giả Thiên Tôn đi cùng Đế Cuồng gầm lên một tiếng, chắn trước người hắn ta, gần như chạm vào người Diệp Bắc Minh.
Hai bàn tay khô khốc, một tay hướng về đầu Diệp Bắc Minh.
Một tay khác giống như đan vào nhau, chuẩn bị móc tim anh ra.
Khi đôi tay khi chuẩn bị chạm vào Diệp Bắc Minh, lão giả Thiên Tôn cười hung dữ: “Tiểu phế vật, đi chết đi... a a a!”
Một cỗ đau đớn đứt gan đứt ruột truyền tới.
Hai tay Diệp Bắc Minh nắm chặt lấy cổ tay lão giả, tàn nhẫn xé xuống.
Rắc rắc!
Máu tươi trào rai
Hai cánh tay khô héo bị tách ra khỏi cơ thể cùng với gân cốt và huyết quản. “Lão Sơn...
Đế Cuồng kinh hãi kêu lên.
Khí huyết cửa lão Sơn cuộn trào, gầm lên như dã thú: “Tiểu súc sinh, nhục thể của mày rất mạnh!”
“Là lão phu đánh giá thấp thực lực của mày, đáng tiếc, mày vẫn phải chết!” Nơi cánh tay bị dứt ra, vậy mà lại mọc ra một cánh tay mới.
Mỗi tay cầm một thanh ma đao.
Chém về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh há miệng phun ra, Phần Thiên Chi Diễm lao ra từ trong miệng anh.
Bùng!
Lão Sơn lập tức bị Phần Thiên Chi Diễm nuốt chứng, chỉ vài hơi thở đã hóa thành một làn khói.
“Đây là... Dị Hỏa! Con mẹ nó, tên nhóc này vậy mà lại có Dị Hỏal” Đế Cuồng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Không dám ở lại thêm một giây, đầu gối khụy xuống, giống như một mũi tên sắc nhọn tuột khỏi dây cung.
Soạt!
Trong nháy mắt xuất hiện ở ngàn mét phía xa.
“Người đâu rồi!”
Quay đầu nhìn lại, Diệp Bắc Minh vậy mà đã không thấy đâu nữa. Giây tiếp theo.
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, trên đầu hắn ta là chiếc giày hồi lực, hung hãn dẫm mạnh xuống.
Đế Cưồng hét lên một tiếng, rơi xuống mặt đất như sao băng.