Hỗn Độn Giới.

Bên ngoài Loan Phượng Các, mọi người kinh hãi nhìn một màn chớp giật sấm rền không ngừng từ trên trời giáng xuống!

“Hung tàn như vậy sao? Làm đến mức xuất hiện cả sấm sét?”

Một số thanh niên của Phượng tộc nuốt nước bọt lẩm bẩm.

Còn ánh mắt của các cô gái thì lập lòe không rõ, người đàn ông mà quận chủ Phượng Cửu lựa chọn thật quá hung mãnh, làm một hơi năm ngày liên tiếp

cũng không biết mệt mỏi?

Chẳng trách lại dược quận chủ Phượng Cửu nhìn trúng!

Bên ngoài Phượng tộc Gố thành.

Đế Cuồng đã đến từ hai ngày trước, dựng trại chờ đợi và một mực canh giữ tại đây.

Tin tức mới nhất truyền đến, Loan Phượng Các sấm sét gầm vang, không ngừng xuất dị tượng!

"Mẹ kiếp! Tôi muốn tên nhãi đó phải chết! Chết! Chết!” Đế Cuồng đã triệt để điên loạn! Hai mắt hắn đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu!

Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên cảnh tượng Diệp Bắc Minh đè Phượng Cửu dưới thân!

Giữa trời sấm sét, hai người điên cuồng dây dưa!

“Diệp Bắc Minh, tôi khiến anh phải chán ghét như vậy sao?” Suốt năm ngày ròng rã!

Phải biết rằng sau khi tiến vào Loan Phượng Các, nhất định phải kết hợp với bản thân mới có thể đóng lại trận pháp để rời đi.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại ngồi xếp bằng bắt đầu luyện chế đan dược! Năm ngày! Là năm ngày đó!

Anh không nói với Phượng Cửu dù chỉ một lời, mà không ngừng luyện đan rồi ăn xuống.

Lại luyện đan rồi ăn!

Trong năm ngày này, Diệp Bắc Minh từ Nhập Đạo đột phá liên tiếp vài cảnh giới nhỏ, trực tiếp tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo!

Sau đó lại thẳng một đường chạm tới Ngộ Đạo đỉnh phong! Chỉ còn cách cảnh giới Hợp Đạo một tầng giấy mỏng mà thôi! Những tia sét đó đều là chứng minh cho giai đoạn thăng cấp của anh!

“Không lẽ mình lại kém hấp dẫn như vậy? Tên này thà luyện đan, tu luyện cũng không thèm liếc mình lấy một cái?”

Phượng Cửu đã không nhịn được nữa mà đỏ hoe hai mắt.

Nếu là người đàn ông khác thì chắc chắn đã 'ăn' cô ta sạch sẽ từ lúc nào, Diệp Bắc Minh vậy mà ngay cả nhìn cũng chẳng thèm?

Ngoại trừ cảm giác thất bại, trong lòng cô ta lại càng uất ức: “Nói chuyện đi! Diệp Bắc Minh, anh nói chuyện đi!”

Diệp Bắc Minh dừng tay, thong dong mở mắt liếc Phượng Cửu một cái: “Cô muốn tôi nói cái gì?”

“Cô không thương lượng bất kỳ điều gì đã kéo tôi tới đây, sau đó nói rằng phải 'kết hợp' mới có thể kích hoạt trận pháp để rời đi?”

“Cô rất xinh đẹp, nhưng không lẽ tôi phải là người tùy tiện sao? Hay là...”

Nói đoạn anh không kìm được cười lạnh hỏi: “Bản thân cô chính là một người tùy tiện?”

Đôi mắt anh không đọng lại bất kỳ tia cảm xúc nào.

Thậm chí còn mang theo sự lạnh nhạt không nói thành lời!

“AnhI”

Phượng Cửu ngẩn người, nước mắt đã không cách nào ngăn trở được mà lăn dài xuống gò má thanh tú: “Trong lòng anh... tôi! Phượng Cửu tôi chính là một người tùy tiện như vậy sao?”

Trong lòng Phượng Cửu tràn ngập cảm giác nhục nhất!

Một nỗi sỉ nhục sâu sắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play