“Nhược Tuyết, chúng tôi giúp cô!”

Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu vọt tới, tham gia vào trận chiến! “Đạo Tổ đỉnh phong? Chưa đủ!”

Bảo Kiếm Phong ác nghiệt lắc đầu, với thực lực Đạo Tôn trung kỳ của ông ta thì chẳng khác nào một vị chiến thần cả!

Đè bẹp mọi thứ!

Dưới sự hợp lực của bảy người, ba người Hạ Nhược Tuyết, Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu đồng loạt bay ngược ra ngoài!

Mỗi người đều phun ra một ngụm máu, nặng nề đập mình xuống đất!

Thanh trường kiếm trong tay Bảo Kiếm Phong nhuốm máu ba người, thuận theo thân kiếm nhỏ tí tách xuống đất.

Ông ta từng bước ép sát tới: “Các người sẵn sàng bảo vệ mẹ của tên tiểu súc sinh Diệp Bắc Minh đó bằng cả mạng sống của mình à? Xem ra tình cảm đúng là rất sâu đậm!”

“Nhiều phụ nữ như vậy đều thích thằng nhãi đó?”

“Không lẽ hắn có “sở trường' nào sao?”

Ông ta đặc biệt nhấn mạnh từ 'trường' (dài) này!

"Ha ha ha ha... "

Một đám người phía sau Bảo Kiếm Phong lập tức phá lên cười đầy tục tu! Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết lạnh băng: “Thứ vô liêm sỉ!”

Ánh mắt Bảo Kiếm Phong nham hiểm như loài sói dữ: “Không biết xấu hổ thì đã sao? Thế giới đều bị hủy diệt rồi!”

"Dù sao ai trong chúng ta cũng không sống được bao lâu nữa, trước khi lão phu chết nhất định phải tiễn tất cả những kẻ có liên quan tới tên tiểu súc sinh đó xuống địa ngục!”

Dứt lời liền hung ác bổ một kiếm vào thẳng cổ Hạ Nhược Tuyết!

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng điều khiển kiếm Thương Khung!

Một đường kiếm khí mang đậm hơi thở chết chóc lao tới! Bảo Kiếm Phong không hề ngờ tới Hạ Nhược Tuyết vậy mà còn có thể phóng ra một kiếm mạnh mẽ đến vậy, một cánh tay của ông ta lập tức hóa thành

sương máu tại chỗ!

Ông ta hét thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, trên ngực xuất hiện một vết thương trông mà rợn người!

Trái tim gần như bị dập nát! “Cô... đáng! Chết!”

Bảo Kiếm Phong nhếch nhác phun ra một ngụm máu, gầm lên như dã thú: "GiếtII"

Điên cưồng bổ nhào tới!

Hạ Nhược Tuyết đã không còn chút sức lực nào, khó khăn ra mệnh lệnh cuối cùng cho kiếm Thương Khung: “Kiếm Thương Khung, mang mọi người... đi!”

Kiếm Thương Khung kêu vang, nở rộ ra chùm ánh sáng vạn trượng bao trùm lấy tất cả mọi người ngoại trừ Hạ Nhược Tuyết!

Một kiếm chém xuyên không gian, mở ra một vết nứt! Mang theo mọi người vào trong đó!

“Nhược Tuyết, đi theo chúng ta!!Ò!”, Diệp Thanh Lam bật khóc nghẹn ngào.

Hạ Nhược Tuyết khẽ cười: “Mẹ à, nói với Bắc Minh, vĩnh biệt...”

Khe nứt không gian chớp mắt đã khép lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play