“Sư phụ...”

Lạc Khuynh Thành bật khóc.

Lông mày Dạ Huyền nhíu chặt lại với nhau.

Đột nhiên, Diệp Thanh Lam mở miệng: “Minh Nhi, con cứ đi đi”. “Lam Nhi?”

Dạ Huyền kinh ngạc nhìn qua.

Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Đây là vận mệnh của con trai chúng ta, cũng là cơ hội của toàn bộ giới tu vỡ”.

“Cho dù chúng ta muốn làm rùa rụt cổ, lẽ nào con cháu chúng ta cũng hèn nhát như vậy sao?”

Vừa nói.

Diệp Thanh Lam vừa bước lên phía trước, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, mẹ tin ở con”.

“Con cứ yên tâm đi làm mọi việc, chúng ta đợi con tại đại lục Hỗn Độn”. Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đã tiễn cha mẹ và sư tỷ mình rời đi. Một giây sau.

Bằng một niệm thức.

Một chiếc lông vũ màu vàng xuất hiện. Chính là lông của Đại Bàng Cánh Vàng.

Anh truyền một cỗ thần lực vào trong đó, lông vũ của Đại Bàng Cánh Vàng khẽ run lên.

Đợi mười mấy phút sau, hư không xuất hiện một khe nứt.

Một con Đại Bàng Cánh Vàng dài vạn trượng xuất hiện: “Diệp Bắc Minh, cậu tìm tôi có việc gì? Hai con gái của cậu, tôi đã hỏi qua người trong tộc”.

“Năm đó, thật sự có một vị thúc thúc của tôi cướp chúng đi ở một thế giới hạ giới”.

“Hai đứa bé đó có huyết mạch rất đáng sợ, vốn dĩ muốn đem về bồi dưỡng”.

“Thúc thúc đó của tôi dự đoán được, nếu như đem hai đứa bé trở về sẽ mang lại tai họa cho tộc Đại Bàng Cánh Vàng, thế nên đã thả chúng đi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đa tạ Bằng huynh”.

“Có điều lần này, tôi muốn Bằng huynh giúp tôi một chuyện”. Đại Bàng Cánh Vàng im lặng một hồi.

“Nói đi, chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Tôi muốn Bằng huynh đưa tôi vào Hỗn Độn Giới!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play