Một giây sau. Một cảnh tượng khiến người đàn ông trung niên sợ hãi xuất hiện.
Thiên Cơ lão nhân bước vào hư không, vậy mà lại đứng trên mặt nước của biển Hỗn Độn.
“Sao có thể chứ? Biển Hỗn Độn có một sức mạnh quỷ dị, ngoại trừ Hỗn Độn Chân Linh ra, cho dù là cảnh giới Thiên Tôn cũng không cách nào bay qua được, ông làm sao có thể làm được?”, người đàn ông trung niên bị dọa cho ngây ngốc.
Thân thể ông ta điên cưồng run rẩy.
Loại kiến hôi này, Thiên Cơ lão nhân cũng lười phải để ý đến.
'Thiên Cơ lão nhân đưa tay ra chộp lấy.
Một cảnh tượng càng làm người ta kinh sợ hơn đã xuất hiện.
Hư không bị xé xách, lộ ra một lối đi không gian.
“Tùy ý xé rách hư không, tạo ra một thông đạo không gian ư? Trời ơi...”, trong đầu người đàn ông trung niên vang lên tiếng ong ong.
Ngoại trừ trận pháp có thể mở ra lối đi không gian, ông ta căn bản chưa từng... thậm chí không hề nghe qua, vậy mà con mẹ nó, tùy ý có thể xé nát hư không?
Còn tạo ra một lối đi không gian?
Đây rốt cuộc là loại quái vật gì?
Thiên Cơ lão nhân bước ra một bước, tiến vào con đường không gian và biến mất.
Rầm! “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông trung niên hoang mang phát hiện, không gian xung quanh lại bắt đầu sụp đổ.
“A... đừng...
Toàn bộ hải vực bị sức mạnh không gian nuốt chửng và biến mất.
Cùng lúc Thiên Cơ lão nhân biến mất, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khế rung
lên. “Tiểu tháp, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Nhóc con, vị sư phụ kia của cậu rời đi rồi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Rời đi? Ý là sao?”
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng trong giây lát: “Rời khỏi thế giới này rồi!” “Cái gì?"
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Sư phụ tôi chết rồi ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Ai nói với cậu rời khỏi thế giới này chính là chết?”
“Cũng có lẽ, rời khỏi vũ trụ, thậm chí là rời khỏi tầng không gian này thì sao?”
“Hả?” Diệp Bắc Minh giật mình, nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.
“Dù sao cậu cũng phải cẩn thận với người sư phụ này, Thiên Cơ lão nhân không hề đơn giản, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của ông ta!”
“Vả lại, ông ta có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của bổn tháp, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm!”
“Cậu không phát hiện ra à? Khi Thiên Cơ lão nhân ở bên cạnh cậu, bổn tháp rất ít khi nói chuyện với cậu!”
Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt anh tối sầm, cúi đầu sờ cằm: “Tiểu tháp, lời này của ông có ý gì?” Nếu Thiên Cơ lão nhân thật sự cảm thấy sự tồn tại của tiểu tháp.
Nhưng lại không nói ra.
Thực lực rõ ràng rất khủng bố, nhưng lại giả vờ yếu đuối.
Quả thực có vấn đề rất lớn.
“Yên tâm đi, nếu ông ta đã rời đi rồi, có nghĩa là tạm thời sẽ không làm hại cậu!”
“Hoặc có thể, bởi vì ông ta thèm muốn bổn tháp, nên không dám ra tay!” 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra sự thật làm người ta kinh hãi.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Tiểu tháp, ông càng nói càng thần bí, lẽ nào sư phụ sẽ thật sự làm hại tôi sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Những sư phụ khác của cậu sẽ không, còn người sư phụ này thì chưa chắc!”
Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư. Không biết đã qua bao lâu.
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Đợi lâu như vậy, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy tôi rồi, tôi sắp chết rồi này!”
Đồng thời cùng lúc đó, một hải vực khác của biển Hỗn Độn. Con tàu gỗ Vạn Niên Dương trở hình nộm từ từ dừng lại.