Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “He he! Nhìn thấy cậu chịu thiệt, bổn tháp vui không tả được!”

Diệp Bắc Minh trừng mắt.

Học theo bộ dạng của Thiên Cơ lão nhân, Diệp Bắc Minh cũng tìm một hòn đá, ngồi xuống và nhắm mắt lại.

“Nhóc con, có chuyện gì à!”

Đột nhiên.

Một giọng nói khác vang lên trong tâm trí Diệp Bắc Minh.

Đến từ nghĩa địa Hỗn Độn.

“Hoàng Đế tiền bối!”

Bằng một ý nghĩ, thần hồn Diệp Bắc Minh đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn.

Trong cả một mảnh bia mộ u tối, có một ngôi mộ tỏa sáng lấp lánh, một linh hồn xuất hiện từ trong bia mộ.

Chính là Hiên Viên Hoàng Đết

“Tiền bối, đã lâu không gặp! Tôi còn tưởng ông thật sự đã ngủ say rồi chứ!”

“Ha ha ha ha!”

Thần hồn của Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Năng lượng trong nghĩa địa Hỗn Độn này của cậu càng ngày càng thuần khiết, sau khi ngủ say trăm năm, ta cảm thấy thần hồn ổn định hơn rất nhiều!”

Diệp Bắc Minh cũng phát hiện ra.

Thần hồn của Hiên Viên Hoàng Đế, quả thực đã vững chắc hơn không ít.

Trước đây nhìn vẫn trong suốt, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.

Diệp Bắc Minh chúc mừng vài câu: “Chúc mừng tiền bối, có điều ông ngủ một giấc này, cũng quá lâu rồi!”

“Nhìn cậu có vẻ buồn bực, hay là gặp phải chuyện gì khó khăn rồi?”

Diệp Bắc Minh không giấu giếm, đem chuyện của Thiên Cơ Môn giải thích một lượt.

Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Thuật Thiên Cơ? Đây không phải là một loại của phép tắc thời gian à?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thuật Thiên Cơ chính là một loại của phép tắc thời gian ư?”

Hiên Viên Hoàng Đế gật đầu: “Đương nhiên rồi, phép tắc thời gian chia làm hai loại!”

“Thứ nhất là Luân Hồi, thứ hai là Thiên Cơ!”

“Luân Hồi đại diện cho quá khứ, Thiên Cơ đại diện cho tương lai!”

“Hai cái hợp làm một, hiểu được quá khứ tương lai, chính là phép tắc thời gian!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên, kinh ngạc nói: “Hoàng Đế tiền bối, xin hãy cho tôi một chút lời khuyên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play