Hung hãn nhắm vào đan điền của Tô Cuồng.

Phụt!

'Tô Cưồng cố gắng hết sức chống cự, nhưng căn bản không thể ngăn cản được một đòn này.

Đan điền của hắn ngay lập tức nổ tung, trên bụng xuất hiện một cái lỗ đáng sợ.

Trực tiếp phế rồi. “Mày thật sự động vào sư tỷ của tao rồi?”

Tiếng gầm trong cổ họng Diệp Bắc Minh vang lên như tiếng dã thú, mười ba cây châm bạc hạ xuống.

“Đây là thứ gì? A...”

Tô Cuồng cảm giác được một cơn đau đớn trước nay chưa từng có, còn khủng khiếp hơn việc đan điền bị nổ tung.

Giống như hàng tỷ ác quỷ kéo xuống 18 tầng địa ngục vậy.

Lại giống như lăn lộn trên núi đao.

Bị ném vào chảo dầu nóng.

Máu thịt trên người hắn ta giống nhỉ bị hàng tỷ con dã thú gặm rỉa. “Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà...”

“Tôi nói đùa với anh thôi, cầu xin anh, trực tiếp giết tôi đi... tôi chưa chạm vào sư tỷ của anh mà”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu khát máu: “Đã như vậy, tại sao mày có hình của bọn họ?”

“Cho tao một lí do! Nếu không, tao có cách khiến mày đau đớn hơn vạn lần!” 'Tô Cưồng thật sự sợ rồi!

Nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn ta tuyệt đối không dám khiêu khích đến Diệp Bắc Minh .

Thủ đoạn của chính mình, trong mắt anh không khác gì chuyện cười của đứa trẻ ba tuổi.

“Anh Diệp, tôi thật sự không hề biết sư tỷ của anh, thậm chí cũng không biết mối quan hệ của họ với anh là gì!”

“Tôi chỉ tình cờ gặp bọn họ một lần, lúc đó bọn họ cầm theo chân dung của anh đi hỏi thăm khắp nơi, vì vậy tôi đã vẽ lại!”

“Tôi đoán họ có liên quan tới anh, thế nên hôm nay mới thử dùng nó để lừa anh đến đây!”

“Thật ra, tôi đến một sợi tóc của họ còn chưa chạm đến...”, Tô Cuồng kêu lên giải thích.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu đi phần nào, sát khí trong mắt dần dần biến mất. “Mày đã nhìn thấy họ ở đâu?”

“Ở gần hồ Hỗn Độn Long, anh Diệp, nếu anh không tin thì có thể dùng sưu hồn kiểm tra”.

'Tô Cuồng vì muốn sống sót. Vậy mà lại chủ động đề nghị Diệp Bắc Minh dùng sưu hồn.

Phải biết rằng, nếu trong quá trình sưu hồn xảy ra bất kỳ sự cố nào, võ giả đó sẽ trực tiếp biến thành một kẻ đần độn.

“bược!" Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, trong mắt bắn ra một tia huyết quang.

Nó xuyên qua my tâm của Tô Cuồng, trực tiếp đi thẳng vào nơi sâu thẳm trong thần niệm của hắn.

Quả nhiên. Một hình ảnh xuất hiện.

'Trên mặt nước đen tuyền vô tận, có hai người đẹp tuyệt thế cầm trên tay cùng một bức hình, không ngừng hỏi thăm về tung tích của người trong tranh.

Người trong ảnh đó không ai khác chính là Diệp Bắc Minh . Hai người đẹp đó cũng chính là Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu .

“Anh Diệp, hai vị sư tỷ của anh quá xinh đẹp, lúc đó đã gây ra náo động lớn, rất nhiều nam tử nghĩ cách muốn chiếm được họ!”

“Đáng tiếc, có một bà lão luôn trông chừng họ, nên không có bất kỳ ai dám ra tay!”

Giọng nói của Tô Cuồng vang lên.

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới chú ý đến trong ảnh có một bà lão tầm 50 tuổi. Lưng hơi còng, trong tay cầm một chiếc nạng vô cùng bình thường.

Cho dù là trong hình ảnh ký ức của Tô Cuồng.

Diệp Bắc Minh vừa nhìn qua, cũng cảm thấy người này sâu không thể dò. Đồng thời.

Bà lão đó quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Diệp Bắc Minh .

Trong giây phút hai người chạm mắt nhau, thân thể Diệp Bắc Minh khẽ run lên: “Chuyện gì vậy!!! Bà ta đang nhìn mình sao?”

“Sao có thể chứ? Đây là hình ảnh trong kí ức của Tô Cuồng, bà ta lại có thể biết được sự †ồn tại của mình?”

Giọng nói nghiêm nghị của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Phép tắc thời gian! Đây là phép tắc thời gian!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play