Hiên Viên Hoàng Đế gật đầu.
Diệp Bắc Minh nói ra tình trạng của Vương Yên Nhi: “Xét tình trạng của Yên Nhị, chỉ có mười mấy loại đan dược được luyện chế từ thiên tài địa bảo mới có thể khiến cô ta mọc lại cánh tay đã gãy!”
“Nhưng cho dù là thần giới, thiên tài địa bảo cũng cực kỳ hiếm có!”
“Có cách nào khác không?”
Nghe xong lời của Diệp Bắc Minh.
Hiên Viên Hoàng Đế trực tiếp nhả ra hai chữ: “Ngốc nghếch!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “A?”
“Ông nói tôi là đồ ngốc!”
Hiên Viên Hoàng Đế không hề khách sáo: “Cậu nhóc, trong tay cậu nắm giữ thiên hạ đệ nhất chí bảo đấy!”
“Mà lại còn phiền nào vì mấy thiên tài địa bảo nhỏ bé, mẫu thạch Hỗn Độn trong tay cậu dùng để làm gì hả?”
Diệp Bắc Minh võ trán: “Tôi hiểu rồi!”
“Mẫu thạch Hỗn Độn có thể hóa ra vạn vật thế gian, ý của tiền bối Hiên Viên là cho mẫu thạch Hỗn Độn hóa thành thiên tài địa bảo?”
Sao anh lại quên vật này chứ!
Hiên Viên Hoàng Đế trợn mắt trắng: “Ngốc, hết thuốc chữa, ngu ngốc cực kỳ!”
“Tôi thực sự lo lắng, cậu thực sự có thể dẫn dắt Hoa tộc Thượng Gổ trở về sao?”
Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu: “Tiền bối, tôi lại ngốc ở chỗ nào?” Hiên Viên Hoàng Đế không vui nói: “Nói chuyện với cậu đúng là tức thật!”
“Mẫu thạch Hỗn Độn đã có thể hóa ra vạn vật thế gian, tại sao cậu không cho nó hóa thành hai cánh tay của cô gái đó?”
“Còn có thể như vậy ư?”, Diệp Bắc Minh kinh hãi.
Hiên Viên Hoàng Đế cười lạnh lùng một tiếng: “Hừ! Mẫu thạch Hỗn Độn là
nguồn gốc của vạn vật, cậu coi là trò đùa hả?”
“Nhưng tôi nhắc cậu một câu, mẫu thạch Hỗn Độn không thể trực tiếp hóa thành cơ thể máu thịt, cần tinh huyết của cô gái đó làm thuốc dẫn!”
“Được, tôi đi thử xeml”
Diệp Bắc Minh ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
Trực tiếp đến phòng của Vương Yên Nhi!
Không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào!
“A!”
Một tiếng kêu kinh hãi!
Diệp Bắc Minh mới phát hiện, trong căn phòng ẩm ướt đầy hơi nước.
Phía sau tấm bình phong nửa trong suốt, tiếng nước nhè nhẹ vang lên.
Vương Yên Nhi ngồi trong bồn tắm, từ cổ trở xuống mau chóng ẩn xuống mặt nước.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, vội quay người: “Cô Yên Nhị, xin lỗi!” “Tôi... tôi không nghĩ cô đang tắm...”
Vương Yên Nhi nghe thấy giọng của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt liền đỏ bừng: “Ấy... Không... không sao...”
“Gậu Diệp, cậu đột nhien chạy đến có chuyện gì sao?” Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Đợi cô mặc xong quần áo rồi nói đi!” “Tôi đi gọi nha hoàn, bảo họ đến giúp cô”.
Giọng của Vương Yên Nhi vang lên: “Tôi đã sắp xếp mấy nha hoàn đi làm việc khác rồi, nửa canh giờ sau mới quay lại”.
“Hay là, cậu Diệp, cậu giúp tôi đi?” “Tôi?” Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Vương Yên Nhi đỏ mặt đến tận mang tai, giọng như con kiến: “Tôi tin nhân phẩm của cậu Diệp, cậu nhắm mắt là được”.
“Được!”
Nói đến đây, Diệp Bắc Minh cũng không tiện nói gì. Trực tiếp cắt đứt liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục! Nhắm mắt chậm rãi đi đến gần bồn tắm!
Vương Yên Nhi bước ra từ trong nước, miệng cắn một chiếc khăn đưa qua: “Cậu Diệp, lau người trước...”
Lúc lau, hai người không tránh khỏi tiếp xúc!
Vương Yên Nhi nín thở, cơ thể yêu kiều run lên!
Cuối cùng.
Lau xong.
Diệp Bắc Minh giúp Vương Yên Nhi mặc quần áo!
“Cậu Diệp... cậu có thể mở mắt rồi...”
Diệp Bắc Minh mở mắt, toàn thân Vương Yên Nhỉ từ trên xuống dưới đỏ ửng!
Vì để bớt lúng túng, anh mau chóng nói: “Yên Nhị, tôi tìm được cách hồi phục hai cánh tay cho cô rồi!"
Cơ thể Vương Yên Nhi run lên: “Cậu Diệp, cậu nói gì! Tìm được cách hồi phục hai cánh tay của tôi rồi ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế! Nhưng cần một giọt tinh huyết của cô!” “Được! Đừng nói là một giọt, cho dù là mười giọt, trắm giọt cũng được!” Vương Yên Nhi kích động gật đầu.
Sau đó.
Cô ta khó xử: “Cậu Diệp... tôi... tôi không có tay, vậy lại phiền cậu rồi”
Tỉnh huyết sinh ra từ trái tim!
Không có tay không thể lấy ra!
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ gật đầu, đầu ngón tay điểm vào lồng ngực của Vương Yên NhiI
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!