Thiệu Kỳ Hải ho khan một tiếng, nhỏ giọng giải thích: "Tôi trùng hợp nhìn thấy."

"Ồ." Mục Kinh Trập ồ lên một tiếng giữa tiếng kêu lừa gạt của tên trộm, nghe nhân viên trên tàu giải thích.

Hai người này là hai tên trộm quen thuộc, phạm tội trên một số tuyến đường tàu, bọn họ cũng có chú ý, nhưng trên tàu có quá nhiều người, không biết bọn chúng lên xuống lúc nào, đều là những tên rất gian xảo, lần này nhờ có Mục Kinh Trập mà bọn họ có thể bắt được chúng.

Sau khi giải thích xong, liền phát hiện ra rằng Thiệu Kỳ Hải cũng đã biến mất.

"Người đâu? Tại sao không thấy nữa?"

Thiệu Nam chỉ vào lối đi: "Vừa rồi khi mọi người đang nói chuyện, hắn đã đi về hướng đó, giống như là đang sợ hãi điều gì vậy."

Tất cả mọi người không hoài nghi lời nói của một đứa trẻ như Thiệu Nam, nhưng bọn họ nghe xong lại có chút nghi hoặc, vì sao hắn lại chạy trốn? Chẳng lẽ hắn cũng là đồng phạm? Phải không?

"Tiểu Nam, con nhìn thấy hắn rời đi sao? Con phải lên tiếng chứ, chúng ta còn chưa cảm ơn hắn."

"Con thấy mẹ đang nói chuyện, cho nên cũng không nói."

Thiệu Nam bị Mục Kinh Trập bế, lực chú ý của cậu lại vô tình tập trung vào Thiệu Kỳ Hải, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy có chút quen thuộc, thậm chí có chút giống như người cha đã vứt bỏ bọn cậu.

Vì thế Thiệu Nam cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, cậu không xác định nên cũng không nói gì, đương nhiên cho dù xác định đúng là hắn thì cậu cũng sẽ không lên tiếng, cũng sẽ không nói lời cảm kích.

Bây giờ bọn chúng đang sống rất tốt và không cần hắn nữa, vì vậy cho dù người đó có phải là cha hay không cũng không quan trọng.

Đương nhiên, Thiệu Nam cố ý không nói là hắn đã đi, cậu cũng cảm nhận được bản thân có một chút ích kỷ, không muốn người kia hấp dẫn sự chú ý của mẹ, càng không muốn mẹ phải cảm kích.

Cho dù chỉ 1% khả năng xảy ra thì cũng phải tránh, cậu cũng không muốn mẹ mình dính dáng đến Thiệu Kỳ Hải.

Hắn đã chết rồi, cứ coi như là chết hoàn toàn rồi đi.

Mục Kinh Trập không biết Thiệu Nam đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cậu có chút căng thẳng và dính lấy cô một cách bất thường.

"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ con, sẽ không có kẻ trộm nào tới nữa."

Mục Kinh Trập nghĩ rằng Thiệu Nam đang sợ hãi, vì vậy cô đã an ủi cậu bé.

Sau trận náo loạn này, Mục Kinh Trập và Thiệu Nam chợp mắt một lát, trời đã sáng rồi, giống như lời Mục Kinh Trập nói, sau đó bọn họ không gặp thêm một tên trộm nào nữa, thuận lợi trở về nhà.

Mà bên khác, Quý Bất Vọng vì bỏ lỡ cơ hội quay lại với Mục Kinh Trập, cho nên dứt khoát ở lại thủ đô, xử lý một số việc.

Quý Bất Vọng xử lý chị Lam, người đã xúc phạm Mục Kinh Trập, chuyện đó đã trở thành chuyện phiếm sau bữa tối của mọi người trong một thời gian dài, ai cũng nói rằng Quý Bất Vọng rất nghiêm túc.

Mà chị Lam sau khi bị Quý Bất Vọng làm cho đau lòng, vẫn không phục, cô ấy không biết mình thua kém Mục Kinh Trập ở điểm nào, nghĩ đến những gì Mục Kinh Trập đã nói trước đó, cô ấy thực sự đã đi hỏi thăm về bọn trẻ Thiệu Đông, muốn xem bọn chúng có năng lực như thế nào.

Cô ấy cũng không phải người đầu tiên hỏi thăm, đã sớm có người đi nghe ngóng về điều đó, cho nên vừa hỏi đã nhận được ngay câu trả lời làm chị Lam kinh ngạc không thôi.

Bởi vì cô ấy thấy rằng những gì Mục Kinh Trập nói không sai chút nào, mấy đứa trẻ thực sự có bản lĩnh của riêng chúng.

Năng lực của chính bản thân chị Lam không cao, tin tức cũng lạc hậu, nhưng những người cô ấy hỏi thăm đều nắm được thông tin khá rõ ràng, thậm chí có người còn thừa dịp đám người Mục Kinh Trập đang ở thủ đô, tìm cơ hội tiếp xúc với Thiệu Đông, muốn nghe suy nghĩ của cậu và muốn xem thái độ của cậu với sản nghiệp của Quý gia.

Về vấn đề này, Thiệu Đông kiên quyết lắc đầu: "Đừng nói hiện tại mẹ không liên quan gì đến thầy Quý, cho dù thật sự là có gì đi chăng nữa, chúng tôi với thầy Quý cũng không có quan hệ gì, lại càng không thể có quan hệ với Quý gia. Chúng tôi hiện tại có quá nhiều việc phải bận rộn, không có thời gian và sức lực để tranh giành tài sản của Quý gia, tiền thì chúng tôi có thể tự kiếm được."

Những lời cứng rắn này giống như những gì Mục Kinh Trập đã nói, nhưng chúng không phải là những lời khoác lác.

Thiệu Đông từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú, những đứa trẻ khác cũng không tệ, Mục Kinh Trập tuy không giàu có nhưng cũng có chút gia sản nho nhỏ, căn bản là không cần ham hố những thứ kia, cũng có thể sống một cuộc sống sung túc.

Mục Kinh Trập cùng Thiệu Nam trở về, ngoại trừ mang về một đống quần áo, khi đến thành phố, nghe Thiệu Đông nói nhà mình đã có điện, cô liền trực tiếp mang một cái TV từ thành phố trở về.

Vừa đúng lúc bộ phim truyền hình 'Tiểu Na Tra' của Thiệu Bắc cũng sắp được phát sóng, chương trình được ghi lại của Thiệu Nam cũng sắp được phát sóng, đến lúc đó nhất định phải xem.

Thời gian quá hợp lý, sau khi mua TV về, phim truyền hình bắt đầu chiếu, mặc dù Thiệu Bắc trong phim rất ít cảnh, nhưng ra sân lại rất sớm.

Trong nhà Mục Kinh Trập có TV và cả điện, người trong thôn tụ tập lại đây, những người xem TV thì xem TV, một số phụ nữ thì đến thêu thùa, may vá và tán gẫu xem TV.

Khi nhìn thấy Thiệu Bắc trên TV, mọi người đều rất tò mò.

Trong mắt họ, những người có thể lên TV đều là những nhân vật tầm cỡ có kỹ năng thực sự, ánh mắt nhìn Thiệu Bắc đã thay đổi.

Những người khác trong thôn cũng biết điều đó, mấy đứa nhỏ còn học cách trở thành tiểu Na Tra, Thiệu Bắc trong lúc nhất thời trở nên rất nổi tiếng.

Và sau đó chương trình mà Thiệu Nam tham gia cũng bắt đầu được phát sóng, đây không phải là đài địa phương mà trực tiếp phát sóng trên đài truyền hình nhân dân, tuy không phải là kênh đầu tiên nhưng cũng rất đáng chú ý.

Cuộc tranh tài đã đi đến hồi kết, biết Thiệu Nam là quán quân, bên tổ biên tập cũng nhanh trí, Thiệu Nam từ lúc bắt đầu không hề thiếu ống kính, lúc nào cũng bắt trọn khoảnh khắc nổi bật.

Người đã xem chương trình của Thiệu Nam nhiều hơn phim truyền hình của Thiệu Bắc, không ít người ngay lập tức nhớ kỹ cái tên Thiệu Nam.

Cách người dân trong thôn nhìn Thiệu Nam lại thay đổi, cậu là đứa trẻ lợi hại trên TV.

Khi Mục Kinh Trập cùng Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam, Thiệu Bắc và Thiệu Trung xuất hiện trong trang phục gia đình, bọn họ đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trong thôn.

Năm đứa trẻ đều rất thích quần áo gia đình, còn nói về sau nhất định phải mặc như vậy, chúng thích mặc đồ gia đình hơn là mặc đồ của cặp song sinh.

Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng lại bắt đầu một lượt khoe khoang khác, ngoài việc khoe áo khoác lông cừu và giày da, bây giờ bọn họ còn có nhiều thứ để khoe hơn đó là khoe cháu, Thiệu Nam và Thiệu Bắc đã trở thành sự tồn tại để bọn họ lấy le.

"Hai đứa nhỏ này đều được lên TV, sau này Tiểu Bắc còn có phim nữa, lúc đó tôi sẽ mời mọi người trong thôn cùng đến xem."

Lý Chiêu Đệ xua tay, bà ấy đã quyết định đợi phim của Thiệu Bắc phát sóng, sẽ mời rạp chiếu phim đến thôn, chiêu đãi mọi người xem phim.

Mục Kinh Trập ban đầu cũng có tính toán như vậy, nhưng đã bị Lý Chiêu Đệ cướp mất.

Nhìn thấy Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng đi khắp nơi đắc ý, bà Mục tức đến xì khói.

Kể từ khi biết Đường Mặc Linh không giàu có và không xứng với Mục Tuyết, bà ta vẫn luôn chờ Mục Tuyết dắt về một đứa cháu rể giàu có khác, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai.

Ngược lại, Mục Kinh Trập ngày càng trở nên nổi tiếng, Lý Chiêu Đệ cũng dính hào quang.

Rõ ràng người nên có hào quang là bà ta, vậy tại sao người đó lại trở thành Lý Chiêu Đệ? Lý Chiêu Đệ cũng xứng sao? Bà Mục rất khó chịu, thấy tâm trạng bà không tốt, Mục Tuyết cuối cùng cũng thỏa hiệp, nói là dẫn bà vào huyện thành mua ít đồ áo đón năm mới.

Lúc trước Đường Mặc Linh từ hôn, anh đã cho Mục Tuyết một ngôi nhà và xe hơi ở huyện thành, vì Mục Tuyết không biết lái xe nên cô ấy thậm chí còn không muốn cả ngôi nhà, nhưng bà Mục đã chấp nhận thay cô ấy.

Sau khi làm mất thời gian của Mục Tuyết lâu như vậy, còn từ hôn, điều này ảnh hưởng đến danh tiếng của Mục Tuyết, cho nên những khoản bồi thường này nhất định phải lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play