Ôn Nhược tỉnh dậy vào lúc 6 giờ sáng, hôm nay cô dự định sẽ đến công ty Thành Thuỵ ở thành phố Liên Khê để phỏng vấn, hiện tại công ty đang thông báo tuyển phiên dịch viên.
Thấy con gái đã dậy, Quý Vân mỉm cười mang quần áo đến: "Nhược Nhược, mau thay quần áo vào đi, ba con đang chuẩn bị bữa sáng cho con rồi".
Bộ vest nhỏ màu đỏ rượu có cầu vai kết hợp với một chiếc chân váy dài màu đen được Quý Vân đặc biệt mua ở trung tâm thương mại vào ngày hôm kia, tổng cộng tiêu tốn hơn hai nghìn. Đây được coi như là một khoản tiền lớn trong chi tiêu hàng ngày của gia đình họ, nhưng Quý Vân không cảm thấy tiếc chút nào, bà đưa cho con gái xem: "Kiểu dáng này, chất liệu này, ba bốn trăm tệ làm sao có thể so sánh được. Con mặc ra ngoài chắc chắn sẽ rất phong cách".
Cảm giác chất vải trên tay mát lạnh, Ôn Nhược thay đồ vào, liếc nhìn mình trong gương, cô cảm thấy bộ quần áo này không phù hợp với mình nhưng cô cũng không phản đối.
Cô vốn luôn cư xử rất ngoan, khi còn nhỏ, cô học không giỏi, thành tích cũng không tốt nhưng vì mẹ cô rất hâm mộ hai đứa con học giỏi của nhà chú dì nên cô cũng vì vậy mà cố gắng để theo kịp bước chân của họ.
Dù cuối cùng vẫn không theo kịp nhưng ít nhất cũng giúp cô thi đậu đại học, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, sau khi tốt nghiệp bốn năm đại học, cô lại phải đối diện với khó khăn tìm việc làm.
Nhiều sinh viên trong lớp đều tìm được việc nhưng riêng cô thì lại không có.
Sợ con gái nhụt chí, Quý Vân an ủi: "Nhược Nhược, lần này con nhất định sẽ được nhận. Hôm trước mẹ vừa nằm mơ thấy con dùng tiền lương mua cho ba con một cái dao cạo râu. Con xem, rõ ràng là một điềm tốt".
Tuy nhiên, giấc mơ lại thường ngược lại.
Ôn Nhược cảm thấy lời nói của mẹ chẳng có tác dụng gì ngược lại làm cô càng thêm lo lắng.
Công ty Thành Thuỵ vừa mới niêm yết cổ phiếu không lâu, có triển vọng lớn, rất nhiều sinh viên mới ra trường đều muốn làm việc ở đây. Vốn dĩ cô chỉ nộp hồ sơ với một tia hi vọng nhưng không ngờ lại nhận được lời mời phỏng vấn, đây là một sự bất ngờ rất lớn nhưng cũng là niềm vui không nhỏ.
Thế nhưng đến ngày phỏng vấn lòng cô lại hoang mang, không rõ.
Giọng ba Ôn từ nhà ăn truyền đến: "Nhược Nhược còn không mau mặc quần áo vào? Tới đây ăn cơm thôi"
Một mùi thơm nồng nàn quanh quẩn ở chóp mũi, Ôn Nhược đi vào phòng ăn ngó một cái, phát hiện ra là mì hải sản yêu thích của cô nàng.
Ôn Lập Tân không được học nhiều nên ông tự học nấu ăn để kiếm sống, ông từng làm đầu bếp cho một quán ăn nhỏ, về sau được sự cổ vũ của Quý Vân thì ông nghỉ việc, hai vợ chồng cùng nhau mở một quán ăn nhỏ trước cổng trường đại học Liên Khê.
Với hơn chục năm kinh nghiệm tích luỹ, tay nghề Ôn Lập Tân ngày càng phi thường, Ôn Nhược gần như chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm của mì hải sản. Nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn.
Để cổ vũ cô con gái nhỏ, Ôn Lập Tân đã đi chợ từ sớm để mua tôm tre tươi và cua hoa để nấu nước dùng thơm ngon, sau đó cho thêm mì, nấm kim châm và bắp cải vào.
Thực sự ăn rất ngon, Ôn Nhược cảm thấy toàn thân được bơm đầy máu, cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn ba".
"Ba mà còn cần phải nói cảm ơn làm gì?" Ôn Lập Tân ngồi bên cạnh nhìn con gái ăn ngon, lại phát hiện cô mặc quần áo mới.
Nhìn chẳng khác nào đứa bé trộm mặc đồ người lớn.
Ông vừa định phát biểu cảm nghĩ lại bắt gặp ngay ánh mắt của vợ, lời chưa kịp nói ra liền nuốt ngược vào trong. Đây là đồ mà Quý Vân đặc biệt mua cho con gái, nói ra cũng không tốt lắm, dù sao con gái vừa xinh đẹp laị đáng yêu, mặc cái gì cũng đều được. Ông nhắc nhở Ôn Nhược: "Đừng có gấp, thời gian vẫn còn sớm, cẩn thận bỏng".
"Dạ" Ôn Nhược gật gật đầu, chuyên tâm ăn cua.
Không biết có phải do hơi nóng phả vào hay không mà khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ hồng, khoé miệng Ôn Lập Tân liền nhoẻn lên.
Khi còn bé con gái ông rất gầy, vì vậy ông cố gắng nấu nhiều món ăn để cô ăn thêm một chút, không ngờ điều này lại gián tiếp nâng cao kĩ năng nấu nướng của ông. Bây giờ ông vô cùng tự hào khi có thể nuôi sống gia đình bằng cái nghề này của mình.
Trong phòng khách, Quý Vân đang chuẩn bị túi cho Ôn Nhược: "Phải mua một chiếc túi tốt hơn, loại cao cấp một chút. Mẹ thấy chiếc túi Gucci rất được đấy, lần sau mua một cái mà dùng".
Ôn Nhược xém tí thì sặc.
Gucci là mặt hàng cao cấp, xa xỉ nên nàng không muốn mua chút nào, ba phải nấu bao nhiêu món ăn mới có thể mua được thứ đó. Với lại túi đó cũng không được đẹp.
Theo quan điểm thẩm mỹ của Ôn Nhược thì là như vậy, cũng giống bộ đồ mẹ mua cho cô, cô đều không thích.
"Không cần đâu, con thấy cái này rất tốt mà"
"Tốt cái gì mà tốt?" Quý Vân không hiểu, "Một chiếc túi trị giá có mấy trăm thì có thể tốt hơn chỗ nào được? Nhược Nhược, nghe lời mẹ, tiền nào của nấy"
Không không không, Ôn Nhược không chấp nhận, cô cảm thấy chiếc túi của mình khá tốt, rẻ mà còn bền, đẹp hơn nhiều, nhưng cô cũng không lên tiếng phản bác.
Ôn Lập Tân nghĩ rằng con gái không nỡ dùng tiền, cười tủm tỉm nói: "Nhược Nhược đừng lo, ba sẽ mua cho con. Cửa hàng chúng ta làm ăn rất tốt, ba con có tiền mà."
Nhược Nhược chớp mắt: "Con không muốn mua túi sách, ba mua đồ ăn ngon cho con là được rồi ạ".
Ba Ôn cười, ăn thì có thể tốn được bao nhiêu tiền?
Đứa nhỏ ngốc này.
Thấy con gái ăn đã xong hết mì, Quý Vân thúc giục: " Nhược Nhược, đi thôi, mẹ đưa con đến đó."
Bởi vì phải dự trữ và mua nguyên liệu nên gia đình đã mua chiếc xe tải nhỏ từ lâu, đến bây giờ trông nó vẫn như mới vì họ giữ nó rất kĩ.
Ôn Nhược lau miệng sạch sẽ, cầm túi lên tạm biệt ba.
Ôn Lập Tân liền xua tay động viên con gái: "Nhược Nhược, cố lên, nhất định con sẽ làm được!"
Ôn Nhược gật đầu: "Dạ"
Kỳ thực trong lòng cô rất lo lắng, hôm nay ba mẹ đều rất mong chờ, cảm thấy nhất định cô sẽ có được công việc này, nhưng Ôn Nhược lại không tự tin đến vậy.
Từ nhỏ cô đã không được thông minh, đi thi chưa bao giờ đạt điểm tối đa, để không làm mẹ thất vọng, cô rất nỗ lực nghiêm túc trong lớp, ghi bài và làm bài đầy đủ, nhưng khoảng cách giữa cô và anh chị em họ lại ngày càng lớn.
Anh họ thi đậu vào một trường đại học ở thủ đô, chị họ lại đậu trường đại học S danh tiếng. Chỉ có cô là ở lại thành phố Liên Khê học đại học Huệ Dương. Kỳ thực, Ôn Nhược cảm thấy đó đã là đỉnh cao của cuộc đời cô, nhưng thấy phản ứng của mẹ thì trường đại học này cũng chỉ là một trường đại học bình thường.
Bây giờ đi xin việc, Ôn Nhược khẽ siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình, không ngừng nhẩm đi nhẩm lại những kĩ năng trả lời phỏng vấn học thuộc được trên mạng.
"Nhược Nhược", Quý Vân ngắm nàng một chút, "Con đang làm gì đấy?"
"Không, con không làm gì cả." Ôn Nhược không muốn để lộ sự căng thẳng của mình.
Quý Vân đều thấy được trong mắt cô: "Nhược Nhược, không phải mẹ đã nói con không cần lo lắng sao, hôm nay con ăn mặc rất đẹp, nhìn rất chuyên nghiệp."
Ôn Nhược...
Cô không hiểu lắm suy nghĩ của mẹ mình đối với sự chuyên nghiệp, những lần phỏng vấn trước đều thất bại, có lẽ thực sự có chút liên quan đến nhau.
Công ty Thành Thuỵ cách nhà bọn họ không xa, lái xe chỉ mất 40 phút, nhưng vì buổi sáng kẹt xe nên phải một tiếng mới đến, may là vẫn còn đến 40 phút nữa mới tới giờ phỏng vấn.
Ở Bãi đậu xe, Quý Vân khuyên nhủ: "Chút nữa phải làm thật tốt, đừng quá lo lắng"
Trong lòng bà rất muốn đi cùng con gái, nhưng nghĩ đến ánh mắt của người khác, bà liền từ bỏ ý định này. Dù sao cô cũng đã 22 tuổi, nếu nhân viên thấy Ôn Nhược đi phỏng vấn mà cần mẹ đi cùng chắc chắn sẽ nghi ngờ năng lực của cô.
"Mẹ sẽ không đi cùng con, con cũng không phải lần đầu mới đi phỏng vấn, cũng đã có nhiều kinh nghiệm."
So với ba vừa dịu dàng lại ân cần thì mẹ cô lại có chút nghiêm khắc vì vậy Ôn Nhược từ nhỏ đã kính sợ mẹ, gật đầu nói: "Con biết rồi mẹ"
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, Quý Vân lắc đầu, thầm nghĩ đứa nhỏ nhà bà cũng chỉ nhát gan thôi nhưng chí ít cũng là sinh viên đại học, lại biết ngoại ngữ, cũng không đến nỗi thất bại lần nữa.
"Mau xuống xe, đừng đến trễ."
"Dạ." Ôn Nhược mở cửa xuống xe
Quý Vân lái xe đi.
Nhìn chiếc xe tải nhỏ đi xa, Ôn Nhược thở dài một hơi. Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô đi về phía toà nhà trung tâm cao chót vót cách đó không xa.
Sau khi nói rõ danh tính của mình với người gác cổng và được cho vào, cô bấm thang máy tới tầng 16.
Khi tiếp tân nhìn thấy Ôn Nhược thì có hơi buồn cười, bởi vì Ôn Nhược trông rất ngây thơ, trẻ con, dáng dấp nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh to tròn long lanh, làn da lại trắng nõn, chiếc mũi nho nhỏ, khuôn mặt bé xinh. Nhìn rất giống một cô bé 16, 17 tuổi nhưng lại mặc đồ trang trọng già dặn. Tiếp tân thầm đoán rằng cô đến để phỏng vấn.
"Sau khi vào thì rẽ trái, đi đến cuối cùng lại rẽ phải, ở đó có phòng chờ, cô ngồi chờ ở đó là được". Tiếp tân nói ngắn gọn.
"Cảm ơn". Ôn Nhược đi tới phòng chờ.
Một cô gái từ phía sau đi tới: "Cô cũng là người đến đây phỏng vấn sao?"
"Ừm"
Cô gái cười nói: "Cùng nhau đi đi"
"Được"
Ôn Nhược liếc nhìn cô gái một chút, phát hiện cô nàng mặc một chiếc váy liền màu xanh lam, lộ ra những đường cong cơ thể và trên tai đeo một đôi bông kim cương nhỏ, tổng thể nhìn rất trưởng thành, gợi cảm. Ngược lại nhìn bản thân thấy có chút kì quái.
Cô càng cảm thấy tự ti.
Nhưng không được, cô tự nhủ, ba mẹ đều rất hi vọng cô sẽ đậu phỏng vấn, cô phải cố gắng chăm chỉ để đạt được điều đó. Tiếng Anh và tiếng Pháp của cô khá tốt, đợi một lát nữa đến lúc phiên dịch nhất định phải lưu loát, không được vấp.
"Cô tốt nghiệp trường nào?" cô gái hỏi.
"Đại học Huệ Dương."
"Ồ" Cô gái mỉm cười, "Tôi từng nghe qua, là một trường đại học ở thành phố Liên Khê phải không? Khi đó tôi cũng từng xem xét một chút, nhưng may mắn là tôi được nhận vào đại học S"
Dũng khí vừa mới gom được một ít bỗng nhiên bay sạch.
Đại học S là trường đại học của chị họ đang theo học, được xếp trong top 10 trường đại học cả nước, trường của cô không thể nào so sánh được.
"Sao cô không ở lại thành phố S?" Ôn Nhược hỏi.
"Bởi vì tôi cảm thấy công ty này rất tốt, hơn nữa nhà của tôi cũng ở đây."
Lý do rất đầy đủ, Ôn Nhược trầm mặc, lần này cũng coi như xong, dựa vào khoảng cách chênh lệch giữa hai trường thì cô cảm thấy rằng chắc chắn mình sẽ không được nhận. Khi về nhà không biết phải giải thích thế nào với ba mẹ cho phải đây?
Ôn Nhược hít vào một hơi.
Lúc này, đối diện truyền đến một tiếng bước chân, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy trên hành lang xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, bởi vì không đủ ánh sáng nên thứ làm người ta chú ý đầu tiên là đôi chân dài thẳng tắp như cây bạch dương, vòng eo thon hẹp, bờ vai ngang rộng... Chỉ riêng thân hình hoàn hảo thôi cũng làm cho người ta sinh ra ham muốn nhìn trộm.
Cô gái bên cạnh cũng ngây người, đứng yên chờ người đàn ông tới gần, cô ta lại phát hiện ánh mắt của anh ta đặt lên người Ôn Nhược.
"Cô biết anh ta sao?" Cô gái không nhịn được hỏi, không biết người đàn ông này có phải là người của công ty này không, nếu phải thì chắc chắn là cấp cao. Bởi vì ngoài vẻ đẹp trai anh ta còn mang một khí chất phóng khoáng, cao ngạo, kiểm soát mọi thứ.
Ôn Nhược im lặng không nói, vừa nhìn thấy người này cô liền cảm giác được dũng khí của bản thân lần nữa bị trút sạch.
Bây giờ cô không khác gì trái bóng xì hơi.
- ------------------
Trời quơi có hai ngàn từ mà đau lưng mỏi gáy như 20k từ:'(
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT