Chung quy vẫn là không thể cả ngày đều nằm ở trên giường, hai người thân mật dính nhau trong chốc lát rồi mới đi ra ngoài.

Trúc Nhi hào hứng ở trong sân chạy tới chạy lui, bộ dạng trông có vẻ là rất vui sướng. Chẳng biết tiểu yêu này ra ngoài gặp phải chuyện gì mà vui như thế, vui đến nỗi năng lượng tích cực lan tràn khiến người ta nhìn thấy cũng phải vui lây.

Tự nhiên Mộc Đinh Hương nhớ tới trong hang động vẫn còn để chiếc bình nhỏ chứa bạc, đáy lòng nàng khẽ dao động:

- Lần này xây nhà xong hình như chúng ta vẫn chưa tính đến tiền còn thừa thì phải.

Sở Ngu nghe vậy không nói hai lời trực tiếp đi đến sơn động trên núi, chỉ chốc lát sau liền đem theo cái bình nhỏ trở về. Hai người ngồi ở bàn đá trong viện đem ngân phiếu cùng tất cả tiền đồng trong bình đổ lên mặt bàn, Trúc Nhi mặc dù đang chơi đùa nhưng vừa nghe nhắc tới tiền lập tức đôi mắt sáng lấp lánh ghé vào bên bàn đá, tỏ ý cũng muốn tham gia học đếm.

Mộc Đinh Hương hào phóng đưa cho tiểu yêu mười mấy văn tiền đồng để nó tự mình chơi đùa. Tiền trong bình không còn nhiều lắm, đếm hết tiền thừa trong đó chỉ được sáu lượng tám trăm đồng.

Đếm hết tiền trên bàn Sở Ngu lại đi lấy túi tiền giết heo của mình mang đến, trừ đi tiền vốn thì trong túi dư ra bảy trăm văn tiền. Đem hai phần cộng lại các nàng dư được bảy lượng năm trăm đồng.

Nguyên bản chỉ cần xây một cái viện tử bình thường các nàng cũng không còn dư nhiều bạc như vậy, nhưng bởi vì lần này có phu thê Quý Vân Nương tham dự vào nên toàn bộ sân nhà quy mô đều được mở rộng không ít. Càng không cần phải nói tới chuyện gạch xanh cùng mái ngói đều là vật liệu thượng đẳng được tuyển chọn kĩ càng. Thỉnh sư phó và thợ thủ công cũng toàn là chọn người có kinh nghiệm lão làng, tốc độ làm việc và độ chính xác cực kì cao, về sự chuyên nghiệp thì khỏi cần phải nói thêm gì nữa. Cũng may nhờ có mẹ vợ trợ cấp nên viện này mới có thể thuận lợi hoàn thành mà các nàng còn dư được một khoản không nhỏ, Sở đại gia đây là nhặt được bảo bối rồi a.

Nhìn biệt viện khí thế ngất trời nhưng cũng không thiếu sự ấm áp, trong lòng hai người khỏi phải nói đều vừa lòng cực kỳ.

- Hiện giờ trong nhà đã không còn phát sinh chi phí nào nữa mà chúng ta còn thừa hơn bảy lượng bạc. Chờ lương thực được mùa còn có thể thu vào một khoảng tiền không nhỏ nữa, năm nay có thể nói là năm tốt nhất trong suốt những năm tháng nhân sinh của ta đấy.

Mộc Đinh Hương trên mặt tràn đầy ý cười, vui vẻ nói hết tính toán trong lòng của mình cho Sở Ngu nghe. Nếu là trước kia nàng làm sao dám tưởng tượng mình có thể có ngày này, được ở trong một ngôi nhà lớn, ngồi đếm xâu tiền còn có phu quân yêu thương nàng thế này. Tràn cảnh đơn giản hiện tại đã đủ khiến nàng thoả mãn cả đời.

Sở Ngu ôn nhu nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng nói:

- Không có bà quản gia là nàng ta đây cũng không thể xây một tiểu viện to đến vậy. Nói ra thật xấu hổ, ta xuất ngũ lâu như vậy mà một phân tiền cũng không tích cóp được. Vẫn là từ khi nàng đến đây ta mới bắt đầu học tích cóp, ta còn phải cảm ơn nàng đã vất vả cùng ta dốc sức thực hiện ước mơ này đó nha..

Mộc Đinh Hương giận nàng đối với mình còn khách sáo, đôi mắt hoa đào trừng Sở Ngu muốn cháy cả da.

- Nói cái gì mà cảm ơn ta đã vất vả cùng ngươi... Hay là hiện tại ngươi còn xem ta là người ngoài ?

Sở Ngu hốt hoảng sợ nàng hiểu lầm, vội vàng xua xua tay nghiêm túc bộc bạch:

- Ta làm sao lại xem nàng là người ngoài, từ lâu ta đã xem nàng là tiện nội (1) của ta a..

Bỗng dưng nhắc đến hai từ tiện nội, hai người trên mặt lại nhịn không được có chút xấu hổ.

- Vậy về sau ta không cho phép ngươi khách sáo với ta như vậy nữa. Đáng lẽ câu nói cám ơn phải là ta nói mới đúng, nếu không có ngươi ta làm sao có được những tháng ngày vui vẻ như hôm nay đây..??

Mộc Đinh Hương nhịn không được bắt đầu cảm khái. Sở Ngu vừa thấy là bắt đầu bồn chồn muốn chết, sợ nàng thương cảm đành vội ngắt lời nói:

- Vừa nói ta xong lại tới nàng nữa.

Mộc Đinh Hương cười cười, hiếm khi trông thấy nữ nhân cao lãnh trước mặt bối rối, vậy mà nhìn đáng yêu cực kì.

- Được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì. Vậy ngươi nói cho ta biết trước tích cóp tiền như thế nào đi, nghe nói một tháng ngươi có thể kiếm được gần mười lượng bạc vậy tính ra một năm trừ chi phí sinh hoạt cũng không sai biệt lắm còn thừa gần một trăm lượng. Ngươi xuất ngũ năm năm, ta tính năm thứ nhất ngươi còn đang theo học nghề, kia bốn năm tính lên tệ nhất cũng được ba bốn trăm lượng bạc, trừ bỏ lúc trước ngươi nói bị thổ phỉ đoạt mất tám mươi lượng. Vậy tổng cộng dư được hai ba trăm lượng gì đó đi....

Sở Ngu trăm triệu không nghĩ tới tức phụ nhà mình cư nhiên còn cùng nàng tính luôn nợ cũ. Nàng hơi sửng sốt một chút, trong đầu linh hoạt nghĩ cách xem tột cùng là nên nói như thế nào mới tốt.

Mộc Đinh Hương thấy nàng im lặng còn tưởng rằng nàng không cao hứng, sợ nàng thấy không thoải mái nên bồi thêm một câu:

- Ta không phải đang tính sổ với ngươi, trước kia ngươi kiếm tiền như thế nào ta làm sao quản được. Nghĩ về ngày tháng trước kia ta thấy mình yếu kém vô cùng, hiện tại có tay có chân tháng ngày về sau ta sẽ cố gắng làm tốt hơn trước. Chỉ là ta nhịn không được tò mò nên mới hỏi, nếu không muốn nói thì thôi ngươi đừng để tâm mấy lời sáo rỗng của ta.

Sở Ngu giữ chặt tay của nàng chân thành nói:

- Không có gì là không thể nói vì vốn dĩ ta vẫn luôn muốn nói cho nàng nghe, sau này thế nào nàng cũng sẽ gặp được người nhà họ Bạch. Từ lâu ta đã muốn nói cùng nàng nhưng tìm không được cơ hội mở miệng mà thôi.

Nói xong chẳng chờ Mộc Đinh Hương thu hồi sự kinh ngạc ở trong ánh mắt Sở Ngu liền đem chuyện năm đó phát sinh giữa nàng và nhà họ Bạch thuật lại, kể cả quá trình mình rời Bạch phủ xa hoa lộng lẫy trở lại Phù Dung thôn sống trong hang động lạnh lẽo đều nói hết cho Mộc Đinh Hương nghe.

Kể xong mọi chuyện thì sắc trời đã tối đi rất nhiều...

Mộc Đinh Hương không biết trên người Sở Ngu cư nhiên đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe nàng giảng đến đoạn tướng sĩ Đại Chu vì bảo hộ trường thành mà lần lượt liều chết vật lộn với đám hung thú xâm lược tâm tình của nàng cũng theo đó mà phập phồng không thôi, thậm chí tâm trạng còn vì sự trả giá thảm thiết của bọn họ mà tuột dốc không phanh!

Ngay từ đầu bởi vì Đinh Nhiêu và Bạch Phúc Ấm đem tư tình giữa hai người đổ hết lên trên đầu Sở Ngu nên Mộc Đinh Hương rất tức giận nhưng vừa nghe đến kết cục bi tráng của các nàng tiểu cô nương lại đau lòng gần chết, trái tim liên tục thổn thức vì tình cảm của bọn họ. Hơn hết nàng còn phải sâu sắc cảm ơn Đinh Nhiêu đã liều mạng cứu giúp phu quân nhà mình, bằng không lúc này Sở Ngu làm sao có thể đứng trước mặt nàng mà kể lại câu chuyện xưa bi tráng này.

Đương kim tiểu thư trên đời này muốn chấp nhận loại tình cảm không hợp luân lý lẽ thường đã phá lệ gian nan lắm rồi, nàng cùng Sở Ngu xem như một đôi dị loại. Từ ngày cướp hôn đến nay không có ai đủ can đảm đứng ra phản đối các nàng ở bên nhau đều nhờ vào tính tình cường đại lại nhiều thủ đoạn của Sở Ngu, những thứ có khả năng ảnh hưởng hiện giờ sở đều bị Sở Ngu nắm trong lòng bàn tay. Bấy nhiêu đó thôi đã đủ để các nàng không cần phải nhìn và nghe mấy lời dị nghị của thế gian.

Nhưng những người khác nào có may mắn như vậy, đặc biệt là Đinh Nhiêu cùng Bạch Phúc Ấm. Đáng tiếc hiện giờ các nàng đã không còn ở nhân thế, dù các nàng thật lòng muốn giúp cũng giúp không được.

Đến khi nghe được Bạch gia thế nhưng lấy oán để đối đãi với Sở Ngu nàng lại cảm thấy tức giận bất bình, trong lòng âm thầm chửi mắng đám người ngang bướng hồ đồ lại vô cùng bảo thủ kia. Sở Ngu không nói nàng tới chết cũng không biết Bạch phu nhân cùng Bạch thiếu gia sống rất cực khổ đó, bề ngoài trưng diện lụa là làm nàng cứ tưởng bọn họ vẫn rất sung túc, ai dè bên trong thối nát rỗng tuếch. Hôm nay hỏi ra mới biết tám mươi lượng bạc kia chính là bị bọn họ hỏi mượn, đồng thời nàng đã minh bạch vì sao hôm đó trở về Sở Ngu lại nói là tiền bị thổ phỉ đoạt mất rồi.

Cho bọn hắn mượn có khác gì bị thổ phỉ cướp đi đâu!

Trong khoảng thời gian ngắn nàng tức giận đến nỗi không kiềm chế được, nghĩ tới cảnh mấy năm qua Sở Ngu vẫn luôn ở nhà bọn họ làm trâu làm ngựa là nàng lại đau lòng đến rớt nước mắt.

Sở Ngu cấp tốc duỗi một cánh tay đem tiểu cô nương ôm vào lòng, tay còn lại ôn nhu dùng ống tay áo thay nàng ấy lau nước mắt:

- Trước kia ta khổ sở đó là bởi vì ta còn chưa có gặp được nàng. Nàng đó, trước kia cũng khổ là vì nàng chưa có gặp được ta. Nhìn xem bây giờ hai chúng ta gặp được nhau rồi, tương lai tất nhiên sẽ không còn đau khổ.

Mộc Đinh Hương khóc tới mức đỏ hồng con mắt, nghe nàng an ủi liền gật gật đầu mới coi như thôi.

- Bất quá Bạch gia bên kia, dựa theo tính tình bọn họ nhất định sẽ không cam tâm cùng ta chặt đứt liên hệ.

Sở Ngu nhớ tới quãng thời gian trước khi xây nhà, lúc đó Bạch phu nhân cùng Bạch Phúc Hồng có đến đây một lần. Cho tới nay Bạch Lâm vẫn còn nằm trên giường bệnh, dược không thể đoạn nhưng cửa hàng bán đi rất nhiều hàng hoá lại hoàn toàn không thu được tiền. Bạch phu nhân luôn luôn kiêu ngạo lại coi trọng sĩ diện, Bạch Phúc Hồng lại càng không biết nhân gian khó khăn là loại tình huống gì. Hắn sống hào phóng và thích giao thiệp rộng rãi, hô bằng gọi hữu há có thể không tiêu tiền. Tính ra chi phí để hắn ở thư viện một tháng so với Mộc Không Thanh còn muốn nhiều hơn mấy lần.

Bạch lão gia thì cả ngày chỉ biết khoe chim, của cải mấy đời Bạch gia sớm hay muộn cũng phải bị bọn họ đào hết. Sở Ngu chỉ tiếc Bạch Lâm đã chữa chạy mấy năm vẫn còn nằm liệt trên giường, và đó cũng là điều tiên quyết để Sở Ngu đáp ứng cho bọn họ mượn bạc, chung quy chủ yếu cũng là vì Bạch Lâm có ơn với nàng.

Chẳng qua không biết tiền này rốt cuộc có đến trên người hắn hay không nhưng mỗi một người đều có số mệnh riêng của mình. Bản thân nàng là một ngoại nhân, Bạch Lâm ở Bạch phủ còn có phụ thân cùng thân sinh nhi tử, thê tử còn đó cũng không tới phiên người ngoài như nàng nhọc lòng. Sở Ngu ý thức được điểm này liền không cần phải tiếp tục suy nghĩ thay cho bọn họ nữa.

Nếu về sau bọn họ còn tìm tới cửa, bây giờ mình thông báo với tức phụ trước một tiếng, đến lúc đó cũng có thể tìm được lý do thoái thác.

Nhắc tới chuyện tiền bạc Sở Ngu lại không thể không nói đến Tế An Đường, rốt cuộc năm năm qua tiền Sở Ngu kiếm được hầu như đều đưa đến đó.

Mộc Đinh Hương nghe xong càng cảm thấy Sở Ngu là người thiện lương hơn tất cả những gì nàng nghĩ, mọi người xung quanh cảm thấy nàng ấy là hung thần ác sát nhưng không một ai biết những chuyện nàng ấy đã làm. Kể từ giây phút này tình yêu nàng dành cho đối phương càng thêm mãnh liệt, ánh mắt của nàng khi nhìn Sở Ngu cũng ôn nhu như vừa nhuốm mật.

Sở Ngu đối với ánh mắt yêu thương này vừa hưởng thụ lại vừa có chút ngượng ngùng, còn may da mặt nàng cũng không quá mỏng, thừa dịp tức phụ đang chìm đắm trong bầu không khí cảm động nàng liền tranh thủ hôn trộm vài cái. Tất nhiên là Mộc Đinh Hương sủng nịch để mặc nàng làm bậy.

Nói xong chuyện nhà họ Bạch tự nhiên lại không thể bỏ qua người nhà họ Mộc, Mộc mẫu từ sau khi bị Sở Ngu bày mưu nhốt trong nhà lao đã không còn dám trắng trợn đến tới quấy rầy các nàng nhưng dựa vào tính tình ngang ngược của bà ta chắc chắn vẫn sẽ tìm cơ hội để chiếm chút tiện nghi. Dù sao đi nữa vẫn nên đề phòng kẻo một ngày nào đó bà ta động tay động chân, đợi nước tới chân mới nhảy hai người làm sao mà đỡ cho kịp.

Đã biết thân thế của mình cho nên Mộc Đinh Hương đương nhiên sẽ không xem hai vợ chồng nhà kia là cha mẹ mình nữa, trừ bỏ hai vị tỷ tỷ còn lại Mộc gia có bao nhiêu người nàng đều không nhận.

Nhìn tiểu cô nương bộ dáng quật cường trông đặc biệt khả ái, Sở Ngu dịu dàng sờ đầu của tiểu cô nương nói vài câu tâm tình.

- Hiện tại cô cô vẫn chưa thể nhận lại nàng, nói ta nghe nàng có khổ sở hay không ?

Mộc Đinh Hương lắc lắc đầu để chứng tỏ nàng đang rất ổn:


- Không khổ sở, vì bên cạnh ta có ngươi mà.

Sở Ngu vừa nghe liền cười đến híp cả mắt:

- Lời này ta rất thích nghe, ta đây nguyện ý làm chỗ dựa cả đời của nàng..

Mộc Đinh Hương cũng cười rất tươi, nàng cũng không thể tỏ ra thua kém nên tinh nghịch nói:

- Không chỉ có ngươi mới biết làm chỗ dựa, nói cho ngươi biết ta cũng có thể làm chỗ dựa.

Nói xong tiếng vỗ ngực bạch bạch vang lên như để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của nàng.

Trúc Nhi lén lút bò đến bên chân của Mộc Đinh Hương, đem cái đầu nhỏ gối lên chân nàng dụi dụi.

- Con cũng muốn dựa vào mẫu thân.

- Được được, lúc nào mẫu thân cũng để cho Trúc Nhi dựa nha...

Nói xong lại hướng về phía Sở Ngu thương thảo.

- Trúc Nhi bây giờ còn quá nhỏ, ngươi xem thân thể Trúc Nhi chỉ vừa bằng một con mèo trưởng thành bằng không ta đã mang nàng đi ra ngoài nói là nhặt được rồi đến phủ nha đăng ký hộ tịch để sau này nàng cũng có thể cùng tiểu hài tử nhà khác chơi đùa. Trước mắt chỉ có thể để nàng chơi cùng mấy loài hoa cỏ trong núi, cũng quá cô đơn rồi đi..?

Trúc Nhi nghe mẫu thân nói muốn mang nó đi ra ngoài nó cảm thấy cực kỳ vui, trong đôi mắt tròn xoe toàn là chờ đợi cùng háo hức nhưng vóc dáng nó lại quá nhỏ, cùng những hài nhi nhân loại hoàn toàn bất đồng. Biết hiện tại vẫn chưa thể ra ngoài chơi trong lòng nó có chút khổ sở, Mộc Đinh Hương thấy thế liền dùng giọng điệu ôn nhu nhất để an ủi nó:

- Trúc Nhi đừng khổ sở, về sau cố gắng ăn nhiều một chút để mau mau lớn lên, vậy thì đến lúc đó Trúc Nhi nhà ta có thể đi tìm Tiểu Bảo ca ca chơi rồi..

Trúc Nhi được mẫu thân an ủi lập tức nín khóc rồi mỉm cười, còn ngoan ngoãn dùng hết sức để gật đầu.

Nói xong hai người lại tiếp tục quay về vấn đề tiền bạc, nghiêm túc thương lượng kế hoạch lâu dài về sau.

- Lương thực trong nhà về sau đều do cô cô thu đi, nàng ấy đã cùng ta nói qua chuyện này vài lần. Thực cư sinh ý càng ngày càng tốt mà trong đó có một phần là do loại lương thực của chúng ta mang lại. Bọn họ không biết hết thảy những thứ này chủ yếu đều là công lao của Trúc Nhi,  sau này lương thực chúng ta tự mình phơi khô nên không cần phải lấy giá cao.

Sở Ngu nghe xong liên tục gật đầu, từ biệt viện cho đến kho chứa lương thực đều là mẹ vợ một mình ôm lấy mọi việc. Theo lý thuyết sẽ không có nhà mẹ đẻ nào có thể làm được việc này, chủ yếu vẫn là do Quý Vân Nương cùng Lưu Hừ trong lòng áy náy nên xem một nửa là bồi thường một nửa là trìu mến. Hiện giờ nhà cửa đã ổn định, nhịp điệu sinh hoạt đã dần đi vào quỹ đạo các nàng cũng không cần dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ nữa.

Trong bình còn hơn bảy lượng bạc, nhìn chung trong nhà cũng không thiếu thứ gì. Tình huống lúc này xem như các nàng đã rất là giàu có, về sau kiếm tiền đều là kiếm nhiều hơn so với người khác nên không cần phải quá sức làm gì.

Mộc Đinh Hương nhớ đến chuyện lúc trước Sở Ngu giúp đỡ Tế An Đường lại nghĩ đến sau này mái ấm này luôn có hai người các nàng dốc sức vun đắp, tiền kiếm được chỉ biết càng ngày càng nhiều. Hài tử trong Tế An Đường đều rất đáng thương, không thể bởi vì chuyện Sở Ngu cùng mình ở bên nhau liền chặt đứt sự giúp đỡ đối với bên kia,  cũng không thể đem tất cả số tiền các nàng vất vả làm ra được đều hướng bên kia chu cấp hết cho nên nàng cần phải trưng cầu ý kiến của Sở Ngu.

Sở Ngu ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói:

- Ta giúp đỡ bọn họ đã được năm năm, trong năm năm đó có rất nhiều hài tử lớn lên rồi thành gia lập thất. Lúc trước khi không có tiền ta đã nghĩ tới chuyện kêu gọi những đứa trẻ đó giúp đỡ nơi nuôi dưỡng bọn họ lớn lên  nhưng nàng vừa nói như vậy cho nên ta cảm thấy chuyện này vẫn có thể tiếp tục duy trì. Chỉ là mỗi tháng số tiền đưa đến đó phải là một con số nhất định và nằm trong phạm vi chúng ta có thể tiếp nhận được, chuyện này ta tin chắc có thể thực thi.

Hai người tính toán một hồi, cuối cùng thống nhất ý tưởng liền xem như chuyện này đã được quyết định.

Tế An Đường giang tay thu nhận những hài tử không có nhà để về, mỗi năm người mới đều sẽ tăng lên một ít. Thiên hạ này luôn có một số người vấp phải cuộc sống không như ý và cần sự giúp đỡ nhưng các nàng cũng chỉ có thể làm theo khả năng của mình mà thôi.

Tính sơ sơ Sở Ngu một tháng giết heo có thể thu được từ sáu đến mười lượng bạc, hơn nữa lương thực trong đất bán hết hai mùa bình quân cũng thu vào thêm một khoảng không nhỏ. Trong nhà một tháng tổng cộng có thể thu được mười mấy lượng bạc, trừ đi chi phí sinh hoạt thường ngày, số còn lại trích ra một phần mang đi giúp đỡ Tế An Đường là chuyện có thể tiếp nhận. Nếu tháng nào tiền thu nhập có lên có xuống không đồng đều, lúc đó các nàng lại tiếp tục xét đến chuyện tăng giảm tiền hỗ trợ.

Hai người ngồi bên cạnh bàn đá nói cười âu yếm, hai miệng một lời đồng lòng cùng nhau quy hoạch tương lai. Bên cạnh lại có Trúc Nhi chạy đùa vòng vòng quanh sân, tràn cảnh này nhìn chung thập phần ấm áp vui sướng..... Quả thật là một gia đình hoàn hảo.


(1) Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.

Hai chap thôi tại chap sau khó edit, mới làm có phân nửa à...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play