Đúng vậy, đó là sự thật cả thiên hạ đều biết, nhưng không ai dám nói trước mặt chàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chàng nghĩ dù có như thế nào thì phụ hoàng cũng không tuyệt tình lắm, nữ tử coi trọng bề ngoài, nàng ngốc thì ngốc nhưng vóc người tướng mạo lại ít người có thể sánh kịp, chàng không phụ hoàng ân, đêm đó muốn nàng.
Cũng là ngày đó, chàng thấy nàng khóc điềm đạm đáng yêu như hoa lê dưới mưa. Ngày thứ hai, nàng trốn tránh chàng như con mèo nhỏ bị thương.
Bọn nha hoàn tìm xung quanh, sau rốt cũng tìm được nàng trốn trong rương gỗ.
Đưa nàng tới trước mặt chàng, hai tay nàng ôm lấy ngực, vẻ mặt hoảng sợ, dường như rất sợ chàng lại cởi y phục nàng.
Giống như vừa rồi...
Chân mày chàng nhíu lại.
Không đúng!
Nàng không nên sợ chàng!
Chàng trọng sinh nên tất nhiên chàng biết Bùi Ngọc Kiều, nhưng Bùi Ngọc Kiều còn chưa biết chàng, sao lại sợ chàng? Dung mạo chàng như vậy, không nói đến tất cả các cô nương đều chết mê chết mệt, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là không tránh không kịp. Lại nói, nếu theo tính tình đơn thuần như trước của nàng thì chắc chắn sẽ hỏi chàng về quẻ bói.
Tư Đồ Tu ngạc nhiên xoay người.
Bùi Ngọc Kiều sợ đến mức trốn đi, nàng kéo tay Bùi Ngọc Anh đi nhanh về hướng chân núi, Bùi Ngọc Anh bị nàng khiến cho không hiểu gì hết, "Sao vậy? Tỷ tỷ? Chúng ta mới đến, vừa xin quẻ bói, còn chưa giải mà. Cho dù muốn về thì cũng phải đợi nhị thẩm và tam muội chứ!"
Mã thị đã dẫn Bùi Ngọc Họa ra phía ngoài thắp đèn.
Trực giác của nàng ta bảo tỷ tỷ không bình thường, suy nghĩ một chút về sự xuất hiện ấn tượng của Tư Đồ Tu, nàng ta chần chờ nói, "Chẳng lẽ tỷ tỷ biết vị công tử kia?"
"Hả?" Bùi Ngọc Kiều giật mình.
Đời trước nàng biết Tư Đồ Tu, nhưng bây giờ không phải là đời trước, sao nàng phải chạy? Tư Đồ Tu cũng không biết nàng.
Cảm giác được mình vừa làm việc ngốc, Bùi Ngọc Kiều lúng ta lúng túng nói: "Không phải, không biết, tỷ..." Chắc là bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy chàng. Dù sao trong trí nhớ, lần đầu tiên nàng gặp Tư Đồ Tu cũng là lúc thành thân. Bây giờ gặp trước ba năm, sao nàng có thể không sợ đây? Lại thêm Tư Đồ Tu có ảnh hưởng rất lớn đến nàng, vì thế phản ứng đầu tiên của nàng là muốn chạy.
Thấy nàng cúi thấp đầu mà không nói rõ ràng, ngoại trừ thở dài ra Bùi Ngọc Anh còn có thể nói cái gì nữa đây?
Mà vậy cũng quen rồi, nàng ấy kéo tỷ tỷ: "Muội đã rút quẻ bói, tỷ đi giải quẻ bói với muội đi."
Bùi Ngọc Kiều gật đầu, đội mũ che lên.
Đi tới trước miếu lần nữa, nàng len lén nhìn xung quanh, không thấy Tư Đồ Tu thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai người giải quẻ bói.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười: "Thật là khéo, Bùi nhị cô nương."
Bùi Ngọc Anh quay đầu nhìn lại, là cô nương Hứa gia Hứa Đại Mi.
Bởi vì Hứa gia sinh ra một Hoàng quý phi nên năm mới được phong Trưởng Hưng Thịnh hầu, Trưởng Hưng Thịnh hầu phu nhân Thường thị sinh ba nhi tử liên tiếp mới được một nữ nhi Hứa Đại Mi, vô cùng cưng chiều, hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng ta, dưỡng thành tính tình nuông chiều.
Sau đó thái tử bị phế, Hứa gia nước lên thì thuyền lên, càng cho phép Hứa Đại Mi ngang dọc trong kinh thành, trong vòng quý nữ, rất nhiều cô nương lấy nàng ta làm chuẩn.
Nhưng Bùi Ngọc Anh chưa từng như thế.
Bùi Ngọc Anh khá ngạo mạn, không nói dung mạo xuất chúng, chỉ nói tinh thông cầm kỳ thư họa, lại còn là người có chủ kiến, tất nhiên không quen nhìn người khác lấy lòng Hứa Đại Mi. Sau này lại xảy ra một chuyện làm mâu thuẩn giữa hai người càng thêm sâu sắc.
Nguyên nhân xảy ra ở tiệc trà của phủ trưởng công chúa.
Bùi Ngọc Anh thấy Hứa Đại Mi ức hiếp một cô nương Hồ gia nên ra tay giúp đỡ, kết quả là kết thù.
Sau này có gặp cũng không nói chuyện.
Hôm nay Hứa Đại Mi chủ động chào hỏi, Bùi Ngọc Anh nhướng mày nói: "Thật sự là trùng hợp. Ta muốn giải quẻ, đi trước một bước."
"Gấp cái gì chứ?" Hứa Đại Mi cười nói, "Lâu rồi chúng ta không gặp, ôn chuyện một chút chứ? "
Nàng ta vừa nói vừa ngắm nghía ngọc bội bên hông.
Bùi Ngọc Anh đưa mắt nhìn theo, đến khi thấy rõ ngọc bội kia thì nàng giật mình.
Ngọc bội kia là được khắc từ ngọc dương chi, dài khoảng ba tấc, được khắc thành tỳ hưu, hình dáng bình thường, bởi vì đa số công tử đều đeo ngọc bội hình dáng con thú may mắn, nhưng dưới góc trái ngọc bội kia có vết nứt. Vết nứt này là do nàng ta vô ý ném hỏng, nhưng Chu Dịch không trách một chút nào, còn mang theo mỗi ngày, nói ngọc bội kia là có một không hai.