Xưa nay muội muội chưa từng than khổ, nhưng Chu Dịch...
Có lần cậu ta đánh nhau với Từ Hàm, rất ồn ào, đến cả Tư Đồ Tu cũng biết, sau đó nàng mới biết Chu Dịch vẫn còn quan tâm muội muội.
Nhưng vì sao bọn họ không thành thân?
Bùi Ngọc Kiều không hiểu, nàng suy nghĩ một chút, lại xé thịt nai khô cho muội muội ăn, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ Chu ca ca không đến là vì trong nhà có việc, không chừng ngày mai sẽ đến thôi."
Là đang an ủi nàng ấy.
Bùi Ngọc Anh cười với nàng: "Kiều Nhi nói đúng."
Làm sao nàng ấy yên lòng được? Tình cảm nhiều năm, nàng ấy không hy vọng xảy ra chuyện.
Tới Minh Quang Tự, các vị nữ quyến lần lượt bước xuồng, Mã thị dẫn các nàng đi dâng hương.
Mùi vị đèn nhang nồng nặc bay vào mũi, Bùi Ngọc Kiều quỳ gối trên bồ đoàn, chắp hai tay, một là cầu bồ tát phù hộ tổ phụ tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, hai là cầu muội muội có thể gả cho một người tử tế, ba là...Nàng tự đánh giá, con đường làm quan của phụ thân không có gì rắc rối, dường như không còn cầu gì nữa, vừa rồi Nhị thẩm có nói muốn cầu tình duyên cho nàng.
Không biết cầu ba điều có nhiều lắm không? Bồ tát có giúp được không? Nàng lẩm bẩm, xin bồ tát thành toàn hai điều trước, về phần mình thì đơn giản lắm, chỉ cần không lấy tướng công hung dữ như Tư Đồ Tu là được.
Nàng lạy xong lại cầm ống thẻ lắc lắc, một quẻ bói rơi ra: "Một ngày mặt trời mọc ở hướng đông, hai ngày nước trong rõ ràng, gió xuân ôn hòa ấm áp, ngựa tốt vào cửa."
Dường như là quẻ tốt.
Nàng vô cùng vui vẻ cầm quẻ bói ra ngoài, ai ngờ mới vừa bước chân ra cửa liền thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng phía trước, người mặc áo khoác lông cáo, thân thể như ngọc, ung dung hoa quý.
Bởi vì chàng xuất hiện, vạn vật xung quanh tựa như phai nhạt, hóa thành bối cảnh mơ hồ, chỉ có chàng tồn tại trên thế gian, đặc biệt mà độc lập.
Tim Bùi Ngọc Kiều đập bình bịch, nàng rất sợ chàng, nhưng mà lại chẳng thể nhấc chân chạy nổi, giống như bị đinh đóng xuống đất, đôi mắt mở to nhìn chàng từng bước đi tới.