Tự nhận thức được mình vừa lỡ lời trước khách sộp kiêm crush, tôi vội vàng chữa cháy: "Chết, xin lỗi anh, em lại lỡ miệng rồi. Anh...anh coi như chưa nghe thấy gì được không ạ?"
"Không sao, anh không câu nệ mấy cái này đâu. Nói ra được sẽ thoải mái hơn, đúng chứ?"
Đức Phong đúng là Đức Phong, cười một cái liền làm cho người ta cảm thấy được trấn an ngay lập tức. Tôi còn muốn gỡ gạc thêm chút thể diện, nhưng thôi, nhìn nụ cười này mãi trái tim tôi thực sự không chống đỡ nổi, cứ phải tập trung vào công việc trước mắt đi đã.
Qua vài ngày, phần việc thi công cho khu vườn nhìn chung là đã xong, giờ chỉ còn chuyển cây vào nữa là hoàn tất. Sau khi hì hục chọn chậu, phân loại cây và bảo hộ cành lá cẩn thận, chúng tôi lại mất một lúc lâu nữa để khuân hết tất cả ra xe. Riêng cây chanh to nhất thì sẽ phải đi thêm một chuyến sau cùng nữa. Dù không có thói quen quá để ý đến lựa chọn mua hàng của khách, bé cây này vẫn làm cho tôi khá tò mò. Xét về mức độ cuồng hoa quả của Phong, vị trí ưu tiên ở một góc rộng rãi nhất phải là một cây ăn quả nào đó mới đúng. Vậy mà Phong lại quyết định rước bé chanh xanh về nhà, trong khi tiệm tôi còn đang sẵn rất nhiều cây táo. Nhìn anh cứ đứng tần ngần mãi trước mấy chậu táo ta, nhưng rồi lại đổi ý, tôi càng thấy khó hiểu hơn.
Diện tích ban công không quá lớn, vậy nên chúng tôi thống nhất phương án sử dụng hệ thống kệ và tận dụng cả mảng tường trống để cho cây leo giàn. Tiêu chí tiên quyết để chọn cây vẫn là càng dễ chăm càng tốt. Chỉ riêng quá trình chọn lựa này cũng đã mất của bọn tôi hai tháng trời ngụp lặn trong hoa lá. Đổi lại là khách khác thì có khi tôi đã chia việc cho đội trẻ trâu nhà mình lâu rồi. Nhưng thực sự, sức mạnh của tình yêu ghê gớm đến nỗi có thể biến một "người già" cáu bẳn sẽ chửi bới điên loạn nếu bị đánh thức lúc 7 giờ sáng như tôi, thành chủ tiệm cây niềm nở đón khách ghé vườn nhà mình lúc tờ mờ sáng.
Tôi vẫn nhớ, lúc đó là khoảng hơn một tháng kể từ lần đầu chúng tôi gặp mặt. Tối đó, ở cửa tiệm, sau khi nghe tôi kể về việc mình bị cả nhà hợp sức đá khỏi hộ khẩu vì tội trồng quá nhiều cây, lấn hết chỗ phơi đồ và phải chuyển ra ở riêng để có thể bảo toàn "đội quân xanh lè xanh lét" của mình, Đức Phong có vẻ rất hứng thú.
Một nhà hiền triết tên Phương đã căn dặn, phải xòe hết những gì sáng chói nhất của mình ra cho đối phương thấy, mà tôi thì chỉ giỏi nhất là trồng cây thôi. Thế nên tôi quyết định mời Phong sang chơi, tiện thể tham khảo luôn bố trí ở vườn nhà mình. Tréo ngoe thế nào mà anh đẹp trai lại phấn khích quá, hẹn gặp ngay 5 giờ rưỡi sáng hôm sau!
"Sáng sớm sương đọng trên cành lá, ngắm cho nó thêm cảm giác tươi mát, Khoa nhỉ?" - Anh cười, một nụ cười khoái trá (vẫn rất đẹp trai) vì biết tôi ghét nhất là dậy sớm.
*Tươi tươi cái khỉ mọe gì? Giờ đó người ta còn đang vắt cẳng lên đầu giường mà ngủ, đòi qua vậy chẳng thà ngủ lại bố nó ở nhà tui luôn đi còn hơn!*
"Có sớm quá không em? Hay cho anh tá túc một đêm, sáng mai anh tự ra xem để em đỡ phải thức ha?"
Lúc nghe câu này tôi đã nghĩ gì nhỉ? Có lẽ không nên văng cái câu tục tĩu đó ra ở đây thì hơn. Nếu không phải Đức Phong mới 29 tuổi thì có lẽ tôi đã nghiêm túc điều tra xem có phải anh gặp hiện tượng giống Adachi trong Cherry Magic rồi hay không. Dù sao thì, với đôi mắt thấu tỏ hồng trần, trong một khắc bị ái tình che mờ lối, tôi đã gật đầu đồng ý cái rụp. Kết quả là sáng hôm sau, phải đến cái báo thức thứ tám tôi mới lết được vào nhà vệ sinh. Đã quá trễ để gội đầu, tôi chỉ kịp đánh răng với hai mắt vẫn đang díp lại, vừa súc miệng xong thì chuông cửa cũng vang lên, bước rửa mặt nghiễm nhiên bị bỏ qua.
Thật thảm hại. Đã dặn lòng rút kinh nghiệm sâu sắc sau bao lần xuất hiện xấu xí trước crush, thế mà mèo vẫn hoàn mèo, tôi vẫn trong giao diện tóc rối, mặt sưng, pyjama xanh quả bơ và dép tổ ong ra mở cổng.
Rất may là có vẻ Phong đã quen với sự bầy hầy này của tôi, và rất không may là có vẻ anh cũng quen với việc xuất hiện chỉn chu mọi lúc mọi nơi, quần tây phẳng phiu, chiếc sơ mi xanh nhạt được xắn lên đến khuỷu tay, mọi thứ đều vừa vặn. Tôi nhìn anh, chỉ mong mình hòa tan luôn vào không khí cho bớt nhục, trong khi đó Phong vừa thấy tôi qua chiếc cổng sắt đã mỉm cười, rất tự nhiên bước vào sân như đã quen thuộc nơi này lắm.
Điều duy nhất kéo lại thể diện của tôi lúc này chính là khu vườn buổi sáng sớm thật sự rất đẹp. Đứng từ cổng nhìn vào là khóm đinh lăng xanh tốt, trực chiến để bị vặt liên tục mỗi khi bà tôi làm nem thính. Tiếp đó, bên trái bậc thềm là khu vực cho các bé hoa: vài ba giò lan hồ điệp, thủy tiên, hướng dương, tuyết sơn, cúc họa mi. Dù không quá mê hoa, tôi vẫn cố ý trồng sao cho thời điểm nào trong năm, nhìn ra khoảng sân này cũng sẽ thấy được chút sắc màu, thỏa mãn cái tính ưa sặc sỡ của mình. Dọc lối đi ra sân bên hông nhà là một hàng sen đá, xương rồng, nhất mạt hương tí hon. Có một giai đoạn tôi mê tít mấy chậu cây và đồ trang trí bé bằng bàn tay, cho nên bây giờ hàng chục cái chậu như vậy đã hình thành một quần thể đông đúc nhộn nhịp, nhìn từ trên xuống rất giống ngôi làng bé xíu ẩn náu dưới giàn dưa leo khổng lồ,...nói chung là màu mè.
Hội tụ ở phần sân bên trái này mới thực sự là cơ đồ to lớn đáng tự hào của tôi. Nhìn Đức Phong mở to mắt ngó từ đầu tới cuối vườn, tôi khó nhọc lắm mới kìm được sự kiêu ngạo. Đã nhiều năm nay tôi chẳng ghé vào hàng rau nào, vì ở nhà đã có đủ mặt họ nhà cải, rau muống, mướp, đậu đũa, cà chua, ớt, kinh giới, bạc hà,... Lúc mua nhà, đây là phần tôi tâm huyết nhất, nhà nhỏ chút cũng được, đắt chút cũng không sao, nhưng sân phải bao la, đủ nắng cho mấy đứa xanh lè xanh lét này của tôi bung xõa. Kết quả là sau hai tháng lùng sục, tôi cũng tìm được một căn ưng ý. Nếp nhà lọt thỏm ở một góc, nhường chỗ cho khoảnh sân bao trọn hai mặt, nên sau khi chuyển hết "đội quân" của mình sang thì vẫn còn dư một khoảng đủ để đặt một bộ bàn ghế mây, trồng một cây lựu và một cây chanh nữa mà vẫn còn rộng rãi. Điểm trừ duy nhất là vị trí ở hơi xa cửa tiệm, nên thi thoảng lười, tôi sẽ về nhà bố mẹ tá túc. Hôm đến Pooh cùng với Phong, dù đã lường trước được sự gán ghép của cả nhà, nhưng vì ngại làm phiền anh đi xa, tôi đành chọn cách về nhà cũ. Rõ ràng là ý tốt như thế mà qua bộ não thiên tài của Phong lại trở thành toan tính xấu xa lúc nào không hay.
"Vậy mà lúc trước em chẳng nói cho anh về căn nhà này, không thì anh đã đến thăm để lấy ý tưởng sớm hơn rồi. Em sợ anh vía xấu, sang chơi làm bé cây của em bị ốm à?"
*Mịa cái bộ dạng mèo con mếu máo này, muốn đấm lòi kèn ghê chứ, mà cũng đẹp trai vãi. Đậu xanh! Tưởng đẹp trai muốn làm gì làm hả? Tưởng ông đây sẽ thương cảm chắc? Mơ!*
*Mà sao mắt buồn thật chứ, tủi thân thiệt hả ta? Đờ mờ, thế không phải đóng kịch trêu ngươi mình à? Mày làm người ta buồn rồi kìa, xong còn nghi ngờ người ta nữa, sao mà độc địa thế hả Khoa?*
Tôi ôm một bụng suy nghĩ vô cùng ăn khớp nhau ngồi xuống chiếc ghế mây. Phong thấy thế cũng đến bên cạnh tôi. Hai chúng tôi cứ trầm mặc như thế bên gốc cây chanh, hoặc cũng có thể là chỉ có tôi trầm mặc. Bởi vì ít lâu sau, cảm giác trên mặt mình có gì đó mềm mại, tôi ngước lên, bắt gặp Phong đang tỉ mỉ lau vết kem đánh răng còn sót lại bên khóe môi tôi do quá vội. Mắt anh cười hiền dịu, nắng sớm xuyên qua tán cây phủ lên vành tai, bờ vai và sống mũi của anh giống như một bộ lọc được kích hoạt để làm con người ta tan chảy, mặc kệ những câu chữ nên nói nhất, những cảm xúc nên có nhất, tôi lúc đó, chỉ đơn giản là muốn tan chảy.
"Cảm ơn em, làm phiền em sáng sớm thế này ngại quá. Em vào ngủ tiếp đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT