Du Vũ có thể cảm nhận được áp lực vô hình mỗi khi cậu bước vào tầng dạy lớp 12. Cho dù là cuối giờ tan học hay giờ nghỉ trưa, hành lang đều yên tĩnh quỷ dị, ngay cả học sinh đi vệ sinh cũng hớt hải chạy như bay, chỉ sợ chậm trễ chút thời gian.
Tô Liệu sẽ liệt kê những phần trọng yếu trong bài thi cho cậu mỗi lúc rảnh rỗi, có khi vì quá bận rộn nên cả tuần hai đứa không gặp nhau lấy một lần. Nhưng đối với Du Vũ mà nói, áp lực học tập là không đáng kể. Lùi mười ngàn bước, thể nào Du Vũ cũng đậu vào một trường đại học tốt, cùng lắm thì theo chuyên ngành thể dục mà thôi. Chỉ là đôi khi có quá nhiều bài vở phải giải quyết, cũng giống như chặng cuối của một cuộc thi cự li dài, cơ thể và não bộ sẽ tiến vào trạng thái máy móc và tê liệt. Ký ức của Du Vũ về năm lớp 12 của mình chỉ có tiếng "soàn soạt" lật đề thi.
Các hoạt động của câu lạc bộ cơ bản không liên quan gì đến lớp 12 nữa. Mãi cho đến chiều thứ sáu sau kỳ thi giữa kỳ, nhóm học sinh cuối cấp mới hăng hái hưởng ứng buổi lễ đầu tiên và duy nhất của riêng mình trong năm, "lễ trưởng thành".
Lễ trưởng thành ở Nhị trung rất hoành tráng, hàng năm đều mời những cựu học sinh có thành tích nổi trội đến diễn thuyết cho học sinh, nhà trường còn dựng một cổng hoa cực lớn trên sân trường, học sinh mặc lễ phục, được giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp dẫn dắt bước qua "cổng trưởng thành."
Không may chiều thứ sáu là ngày huấn luyện cố định của Du Vũ, bị huấn luyện viên Diêm úp sọt.
Ông chủ Diêm cho rằng mấy hoạt động như thế không phải lí do nghỉ tập chính đáng: "Lễ trưởng thành cái gì, phí thời gian! Mười bốn tuổi người ta đã đi thi đấu cả rồi, tụi bây còn trong vòng tay gia đình!"
Du Vũ vốn định đấu tranh chống lại tư sản, nhưng không thể nói lí do thực sự ra được —— Tô Liệu bị hội học sinh bắt cóc làm MC lễ trưởng thành. Năm nay câu lạc bộ hán phục hợp tác với hội học sinh xuyên suốt buổi lễ, bốn MC đều sẽ được mặc hán phục —— cậu muốn nhìn Tô Liệu mặc hán phục. Tô Liệu đã phẫu thuật được 5 tháng, trạng thái tinh thần dường như đã quay về như trước, tuy cơ bắp không thể sánh bằng nhưng cả người bừng bừng sức sống.
Diêm Chính lải nhải, một buổi lễ trưởng thành có là gì đâu? Vận động viên có ai mà không bỏ lỡ vài hoạt động để tập luyện, ba cái thứ này chỉ là muỗi.
Chiều thứ sáu, Du Vũ vừa huấn luyện xong thì nóng lòng mở WeChat. Vòng bạn bè từ lâu đã tràn ngập những bức ảnh tập thể trong buổi lễ trưởng thành, có rất nhiều phụ huynh đến dự, cùng con chụp ảnh trước "cổng trưởng thành". Nói không tiếc là nói dối, suy cho cùng đây là hoạt động long trọng nhất trong suốt ba năm cao trung, ngoại trừ lễ tốt nghiệp.
Trưởng thành có cảm giác gì nhỉ?
Lớn rồi, phải có trách nhiệm, không còn là một đứa nhóc choai choai nữa. Hẳn là một chuyện rất đáng nhớ.
Du Vũ tiện tay mở vòng bạn bè của Tô Liệu, không thấy anh đăng gì lên.
Thẳng đến khi tối muộn, Tô Liệu mới đăng lưới ảnh sudoku* kèm theo văn bản phát biểu cảm nghĩ trang trọng, chúc mừng buổi lễ kết thúc thành công tốt đẹp, cảm ơn thầy cô, ba mẹ, bày tỏ mọi người và hội học sinh đac vất vả nhiều vân vân.
(*) Là up liên tục 9 tấm trong một post tạo thành một lưới ảnh có 9 ô. Ai xài weibo thì chắc sẽ biết á
Hầu như mấy tấm ảnh này đều chôm từ trang chính thức của trường —— có ảnh nhóm của bốn MC, ảnh sau cánh gà, ảnh một nhóm sinh viên háo hức trước cửa,... chỉ có một tấm chụp cận cảnh anh đang phát biểu với tư cách đại diện học sinh ——Hán phục Trung Quốc màu đỏ đen phối với lông vũ bạc trông rất có khí chất, Tô Liệu có bờ vai rộng, khi anh thẳng lưng, tỷ lệ giữa vai và eo vô cùng đẹp, hơn nữa chân còn dài miên man, trước khi lên sân khấu đã được trang điểm qua, mày kiếm mắt sao, môi đỏ răng trắng chẳng khác nào một tiểu minh tinh trong trang phục cổ trang.
Du Vũ không biết được bên thông báo của Tô Liệu đã náo nhiệt đến mức nào, nhưng bạn chung trong list friend của hai người đã tới công chuyện —— từ lúc Vương Bằng Bồng bình luận "Anh đẹp trai quá, khuyết điểm duy nhất là mặc nhiều [mlem mlem]" đã kéo theo một loạt spam từ đội tuyển bơi, lớp bảy, hội học sinh Nhị trung.
Du Vũ lặng lẽ lưu tấm ảnh về điện thoại, đục nước béo cò hùa theo "Anh đẹp trai quá, khuyết điểm duy nhất là mặc nhiều [mlem mlem]". Rõ ràng nó lẫn lộn trong một đống bình luận, không hiểu sao Du Vũ lại lập tức hối hận. Như thể người khác nói vậy thì như đang đùa, còn cậu không giống thế. Du Vũ có tật giật mình, nhanh chóng xóa bình luận ấy.
Nhưng vừa xóa chưa bao lâu, Tô Liệu đã gửi tin nhắn cho cậu.
Bánh gạo nếp dâu tây: Liếm cũng liếm rồi, còn rút lại nữa hả?
Du Vũ: "..."
Cá voi sát thủ: Cho tôi chút mặt mũi đi, cảm ơn
Bánh gạo nếp dâu tây: Tôi có thể cởi, thật đó
Bánh gạo nếp dâu tây: Muốn xem không?
Cá voi sát thủ: ... Cậu còn như vậy, tôi đổi biệt danh cậu thành con vịt
Du Vũ nhìn đồng hồ, tự nhủ nửa đêm rồi còn nừng khưng*, không muốn ngủ hay gì.
(*) Nứng á mấy bà =))
Tô Liệu tự sửa tên của mình —— Vịt gạo nếp dâu tây.
Vịt gạo nếp dâu tây: Tôi đã tham gia lễ trưởng thành, có thể muốn làm gì thì làm
Cá voi sát thủ: Tôi thì chưa cho nên cậu không thể muốn làm gì thì làm
Vịt gạo nếp dâu tây: ... Cậu có thể làm tròn
Cá voi sát thủ: Hôm nay vui không?
Vịt gạo nếp dâu tây: Cũng vậy, nhiều người lớn lắm, một đống chuyện rắc rối
Du Vũ làm ổ trong chăn, ôm điện thoại trở mình.
Đúng vậy, "nhiều phụ huynh, một đống rắc rối" —— những những thứ ấy chẳng liên quan đến Tô Liệu. Sau khi Tô Liệu kiểm tra đã hồi phục bình thường, ba Tô cũng về Mỹ vào cuối kì hè, gần đây nghe nói em gái anh bị ốm, cuối tuần cô nhỏ phải ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ. không có thời gian để dự lễ trưởng thành. Nghĩ đến đây, Du Vũ đột nhiên cảm thấy rầu rĩ.
Thấy Du Vũ mãi chưa trả lời tin nhắn, Tô Liệu bèn nhắn thêm một câu: Cũng không có gì vui vẻ, may mà cậu không tới, bài phát biểu của lão Cảnh lại dài dòng, suýt nữa tôi đã ngủ gật sau cánh gà.
Vịt gạo nếp dâu tây: Cái gì mà phải gánh vác trách nhiệm, bồi bổ thân thể, rèn luyện tinh thần, nghe chán rồi, cứ như thể đạt được ngưỡng ấy là có thể phi thăng
Vịt gạo nếp dâu tây: Tôi đoán chẳng được ba điểm trong kì thi đại học
Cá voi sát thủ: ...
Vài ngày sau lễ trưởng thành, sau giờ tự học buổi tối ngày 20 tháng 11, Tô Liệu chặn Du Vũ trước cửa lớp bảy. Hai người sóng vai trong khu trong khuôn viên trường, đi từ bóng tối đến nơi có đèn đường hắt sáng, rồi lại hòa vào màn đêm.
Chờ xung quanh vơi người, Tô Liệu mới dừng bước, hít sâu một hơi: "Đêm nay cậu muốn đến nhà tôi không?"
Du Vũ sững sờ.
Dường như Tô Liệu đã đưa ra một quyết định rất quan trọng: "Cậu có thể cùng tôi —— xem video sinh nhật mẹ quay cho tôi."
Ngày mai là sinh nhật Tô Liệu. Qua 12 giờ đêm nay, anh thật sự đã thành niên. Du Vũ từng nghe Tô Liệu nhắc đến, mẹ của anh lúc mang thai mới phát hiện ra bệnh tim, khi đó thai nhi đã rất lớn, sinh nở có nguy cơ cao, mà phá thai cũng sẽ để lại di chứng. Sau khi biết những rủi ro ấy, bà vẫn quyết định sinh con, nhưng để đề phòng vạn nhất, bà đã quay video chúc mừng sinh nhật đến tuổi 18 cho Tô Liệu.
Mười tám năm, khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, định dạng video của thời đó không còn phổ biến nữa. Tô Kiến Quân đã chuyển mã và lưu lại những video này, mỗi năm đều gửi cho Tô Liệu bằng cách rất kỳ lạ.
Tô Liệu nói anh chưa bao giờ mở ra.
Nhưng năm nay là năm cuối cùng rồi.
Đây là điều mà Du Vũ chưa bao giờ dám đề cập đến với Tô Liệu, giống như một mảnh đất hoang khô cằn trong tâm hồn anh. Cho nên khi Tô Liệu chủ động mời cậu, Du Vũ chỉ cảm thấy rất vinh hạnh. Đuôi mắt cậu khẽ cong lên: "Được."
Càng gần về đến nhà, Tô Liệu càng cảm thấy căng thẳng, khi đến cửa lấy chìa khóa ra, đầu ngón tay đã sớm lạnh ngắt.
Từ khi nào anh căm ghét những video ấy?
Khi còn nhỏ, ba anh từng nói người trên màn hình là mẹ, anh không hiểu tại sao mẹ anh luôn ở trên màn hình mà chưa bao giờ đến gặp anh. Dần lớn lên một chút, anh mới hiểu "mẹ" không tồn tại trong cuộc sống của mình, cũng hiểu được sự tức giận của ba mỗi khi ông ấy say mèm. Có lẽ vì áy náy, cũng có thể là vì nổi loạn —— nên dù không muốn click vào, nhưng anh cũng không định xóa đi những video ấy.
Hai người hâm nóng sữa, cùng nhau làm vài đề thi, chờ kim đồng hồ điểm 12 giờ, email của Tô Kiến Quân đúng hẹn xuất hiện trong hòm thư của Tô Liệu. Hô hấp Tô Liệu có chút dồn dập, trước khi mở video còn rào trước với Du Vũ: "Tôi cảm thấy mình sẽ khóc mất."
Du Vũ nguýt một cái, lòng nói khóc thì khóc thôi, có phải tôi chưa từng thấy cậu khóc đâu.
Cậu duỗi tay, kéo hộp khăn giấy từ phía đầu bàn bên kia.
Chất lượng video thời đó không tốt, pixel mờ mờ, âm thanh nền rất ồn. Ngay sau đó, người phụ nữ trẻ tuổi nhợt nhạt với đôi mắt sưng húp và khuôn mặt ốm yếu xuất hiện trên màn hình. Không biết có phải vì thân thể tiều tụy ảnh hưởng đến ngoại hình của bà hay không, nhưng Du Vũ cảm thấy đường nét trên khuôn mặt Tô Liệu giống ba hơn.
Người phụ nữ điều chỉnh góc máy, vẫy tay với máy ảnh và mỉm cười: "Hôm nay, Liệu Liệu mười tám tuổi. Mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ."
"Mười tám tuổi rồi, sau này con sẽ là người lớn." Bà dừng một chút, hơi nghiêng đầu, "Đây cũng là lần cuối mẹ ghi lại video chúc mừng sinh nhật con, nên chúc cái gì đây?"
Du Vũ có thể nhận ra dù các đặc điểm trên khuôn mặt của Tô Liệu giống ba, nhưng anh thừa hưởng thần thái dịu dàng và ranh mãnh khi nói chuyện của mẹ, khác hẳn với sự lạnh lùng máy móc của ba Tô.
"Mẹ chúc con cả đời dũng cảm, tốt bụng, suy nghĩ thấu đáo, kiên trì." Mẹ Tô Liệu chậm rãi nói, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng, "Mẹ không biết khi lớn lên con sẽ như thế nào, nhưng mẹ cho rằng tương lai con không thể đoán trước và định đoạt mới là điều mẹ mong chờ nhất."
Du Vũ tựa cằm lên vai Tô Liệu, vốn dĩ sợ người ta khóc cho nên mới ôm, cuối cùng chính cậu lại khóc trước, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, Tô Liệu lấy khăn giấy trực tiếp che mặt Du Vũ: "Đm, tôi cmn còn chưa khóc, cậu khóc cái rắm!"
Du Vũ dùng sức hỉ nước mũi, trét hơn nửa lên vai Tô Liệu.
Tô Liệu: "..."
Đoạn video không dài, kết thúc ở hình ảnh mẹ Tô mỉm cười với ống kính.
Tô Liệu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sau mười tám năm, dường như được gặp mẹ. Trong một thời gian dài, anh đã oán hận vì mẹ đã mất, tại sao còn ghi lại video dằn vặt anh. Nhưng trong khoảnh khắc này, Tô Liệu vô cùng biết ơn khi bà đã để lại những thứ này cho anh.
Dường như anh đã buông xuôi được.
Lại như anh đã đạt được một điều gì đó.
Tình yêu đôi khi có thể gây tổn thương nặng nề, nhưng đôi khi nó chứa đựng sức sống chữa lành.
Tô Liệu nghĩ, thành niên chỉ là một định nghĩa hợp pháp. Trên thực tế, người ta không trở thành cái gọi là "người lớn" chỉ vì họ đã đến tuổi hoặc bước qua cánh cổng đỏ*.
(*) Cái cổng trưởng thành của Nhị Trung
Trong lòng anh, cái gọi là "trưởng thành" bắt đầu từ việc chấp nhận bản thân —— chấp nhận quá khứ, chấp nhận thân thể không hoàn mỹ và gia đình của mình —— và từ đó, anh mới là chính mình.
...
Xem xong video đã muộn lắm rồi, Du Vũ dứt khoát ngủ lại nhà Tô Liệu. Cậu không nghĩ đoạn video này lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, khiến cậu vừa khổ sở vừa phấn khởi, nửa đêm nhưng não vẫn dẩy disco không còn lúc nào tỉnh táo hơn lúc này nữa. Du Vũ không khỏi nhớ đến ba —— đáng tiếc ông không để lại lời nào. Vừa nghĩ đến đây, Du Vũ sụt sịt trong bóng tối.
"Ôi chao?" Tô Liệu trở mình, một tay ôm Du Vũ qua lớp chăn. Hai người không nói gì một hồi lâu, Tô Liệu bỗng hôn lên vành tai cậu, khẽ cười: "Tôi muốn đổi tên cậu thành bé cá voi nước mũi."
"Thế thì tôi sẽ lau nước mũi của tôi trên gối ...trên chăn của cậu..." Du Vũ cố tình tỏ ra hằn học, nhưng vì bị nghẹt mũi nên nghe có vẻ buồn cười. Cậu xoay người, vùi đầu vào hõm vai đối phương: "...Trên mặt nữa!"
Tô Liệu nhịn cười: "Lau đi. Bé cá voi nước mũi."
"Hít* —— "
(*) Raw 吸溜: Cái tiếng hít mũi sụt sịt á mấy bà, mà mình không biết để sao
Tô Liệu đưa tay xoa đầu Du Vũ. Ánh mắt của anh rơi vào chiếc đèn ngủ phi hành gia ngồi trên mặt trăng ở giá sách, trong lòng tràn ngập một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
____^_^____
Tiểu kịch trường:
Du Vũ: Anh Liệu ở ngoài... chẳng bạo bằng một phần mười trên Wechat
Tô Liệu: Tôi vẫn cần nghiên cứu cấu trúc và thành phần của chất bôi trơn