Du Vũ vẫn nhận hộp sữa, cố duy trì vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe môi cong đã bán đứng cậu, cậu chớp mắt, vờ tỏ ra không hiểu: "Hải quỳ nhỏ nào cơ?"

Tô Liệu lườm cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Hải quỳ nhỏ trong vòng bạn bè của cậu đấy!"

Du Vũ nói mình không có ý gì cả, chỉ là tối hôm ấy lướt trúng đoạn video ngắn, thấy đáng yêu nên mới repost.

Tô Liệu: "..." Mồm miệng mấy thằng trai thẳng toàn là giả dối.

Du Vũ kéo khóa định trả lại áo khoác đồng phục cho Tô Liệu. Nào ngờ Tô Liệu thản nhiên đút tay vào túi quần, không có ý định đổi quần áo với người khác, khóe mắt cong cong: "Không phải đã nói với người ta đây là đồng phục của cậu à?"

"Đó là vì tôi lười giải thích!" Du Vũ có chút thẹn quá hóa giận, dùng sức nhét áo vào lòng anh, "Đổi lại nhanh lên."

"Tôi không."

Du Vũ vươn tay kéo cổ áo Tô Liệu, muốn giành lại đồng phục của mình, nhưng đối phương lại dùng một tay nắm lấy cổ tay cậu "Trước mặt bao nhiêu người," Tô Liệu nhếch môi cười khẽ, giọng nói thì thầm đầy ám muội, "Cậu muốn cởi quần áo của tôi à?"

Du Vũ: "..."

Mẹ cái đồ lưu manh.

"Không trả thì thôi, tôi lên trường mua bộ khác."

Cậu quay người rời khỏi khu vườn nhỏ, bỗng nhìn thấy hai nữ sinh lớp 10 đeo băng tay màu đỏ. Gần đây nghe nói lãnh đạo bên trên sẽ xuống thanh tra, vì vun đắp diện mạo tốt đẹp của trường học, chủ nhiệm Cảnh đặc biệt nhấn mạnh không được chạy lung tung trong khuôn viên trường, phải mặc đồng phục mọi lúc mọi nơi theo quy định. Nếu ai không mặc đồng phục bị xung kích bắt được, lớp đó sẽ bị trừ điểm thi đua.

Du Vũ trông thấy băng tay đỏ, vội vàng núp vào hàng cây nhỏ trong vườn.

Tô Liệu chậm rãi khoác áo đồng phục lên vai, không hề nói gì, quay người đi về phía lớp một.

Tối đó, Du Vũ phát hiện ra Tô Liệu cũng repost một đoạn video đại dương trong vòng bạn bè --- một chú cá nhỏ chui ra từ hang động, hút một ngụm cát lớn, hung dữ phun vào mặt hàng xóm. Tay hàng xóm cũng không vừa, ngậm một đống cát phun lại lên mặt chú cá nhỏ.

Cá nhỏ: "Phù-- "

Hàng xóm: "Phù -- phù-- "

Cứ thế "phun" hẳn một phút. [1]

Lúc Tô Liệu repost còn cố ý kèm thêm một câu: "Không có ý gì, thấy đáng yêu nên repost."

Du Vũ: "..."

Vương Bằng Bồng, người không biết rõ sự tình đi bình luận dạo bên dưới bài viết: Bộ dạo này mọi người có trend up video về sinh vật biển à?

Tô Liệu trả lời Vương Bằng Bồng: Theo một nguồn tin không đáng tin cậy, repost những video về loài cá trước khi thi đấu có ích cho việc cải thiện thành tích bơi lội.

Ba ngày sau, Du Vũ phát hiện trong tủ của mình có thêm một bộ đồng phục học sinh -- đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng, còn dán một tờ giấy note màu vàng vẽ hình đầu heo trên đó.

Ngay khi Du Vũ nhìn thấy tờ giấy ghi chú, cậu hoàn toàn không nhận ra khóe miệng mình đã cong lên.

Du Vũ biết Tô Liệu có một tập giấy note rất dày.

Với một người có chứng ám ảnh cưỡng chế như Tô Liệu, mỗi màu của nó đều có mục đích sử dụng riêng. Màu xanh lam để ghi chép bài tập về nhà và "danh sách việc cần làm" trong ngày, màu xanh lá để nhắc anh tìm kiếm những thông tin cần tìm hiểu kĩ hơn ở nhà, màu hồng nhằm đánh dấu câu hỏi sai hoặc các trang quan trọng, màu cam chuyên dành cho đề thi, và màu vàng --- Du Vũ nhận ra nó dùng để dán lên lưng cậu.

Đương nhiên, sau khi Tô Liệu đến lớp một, không còn ai rảnh rỗi dán chúng lên nữa.

Du Vũ rũ bỏ bộ đồng phục, đột nhiên sửng sốt. Bên trong cổ áo khoác thêu hình một bé cá voi sát thủ -- cái đầu nó tròn ủm màu đen, trên "hai má" có hai hình tròn nhỏ màu trắng, chiếc đuôi vểnh cao, dường như nó đang rất vui vẻ.

*

Du Vũ phát hiện mối quan hệ giữa cậu và Tô Liệu dường như đã bước sang một giai đoạn mới. Giai đoạn khiến cậu cảm thấy lạ lẫm và bỡ ngỡ, đôi lúc sẽ khiến trái tim cậu đập liên hồi. Khi các thành viên trong đội thay đồ và tắm rửa, bọn họ sẽ ngầm tránh mặt nhau, nhưng trong giờ nghỉ sau bữa trưa, cả hai lại cùng nhau đi dạo bên ngoài.

Giống ở tòa dạy học, hai bên đoạn đường nhỏ này trồng rất nhiều ngô đồng, nhưng vì khá xa chỗ bọn họ học nên vắng người qua lại. Du Vũ không biết tại sao Tô Liệu chọn nơi này. Có lẽ do vườn hoa nhỏ dạo này có quá nhiều người ghé đến, hoặc nhỡ may có người bắt gặp, nhà thi đấu ở ngay bên cạnh vô tình trở thành một lí do hợp lý.

Nhưng tại sao bọn họ lại cần "lí do".

Bọn họ có làm gì đâu.

Tô Liệu chỉ trò chuyện với cậu về những chủ đề mà tất cả những người bạn bình thường sẽ nói đến, chẳng hạn như học tập, thi đấu và cả những kẻ ngốc trong lớp. Bọn họ đi mãi từ một trời ngô đồng cho đến những ngọn cây trơ trụi, Tô Liệu luôn giữ một khoảng cách an toàn và thân thiết.

Du Vũ không thể hiểu được.

Cậu cảm thấy mình là trai thẳng.

Cậu thích Tô Liệu, nhưng dường như chỉ thích như thích một người bạn thân.

Hoặc là cậu không nhận ra.

Con người trong trạng thái thả lỏng thường dễ suy nghĩ linh tinh.

Đối với Du Vũ mà nói, trạng thái đấy chính là khoảng thời gian tập luyện hiếu khí.

Sau khi ngâm mình trong nước hàng chục phút, suy nghĩ của cậu dễ dàng bị gợn nước đánh tan --- Du Vũ thậm chí còn không thể nhớ nổi, cậu đã nghĩ gì khi đang vùng vẫy trong bể? Nhưng vừa chạm vào làn nước, cậu lại mơ màng nhớ đến ngày đó ở Hoa Khê, biển rộng sau khi mặt trời xuống núi -- đèn huỳnh quang như có như không, nước biển vừa phải mát lạnh, giống như một tầng băng nhẹ nhàng quấn quanh cơ thể của cậu, và mười ngón tay ấy lồng vào lòng bàn tay cậu nóng hổi.

Nước và gió đêm ấy, như định nghĩa lại ký ức khắc sâu trong da thịt cậu.

Chút thay đổi khác lạ đó không thoát khỏi đôi mắt Diêm Chính.

"Kiểm soát, kiểm soát! Chậm lại!" Diêm Chính đi dọc theo bể bơi, dùng nẹp chân vỗ nhịp, lớn tiếng mắng: "Bây giờ tiết tấu của em hoàn toàn rối loạn, Du Vũ em đang làm gì vậy hả!?"

"Tuýp --" Diêm Chính phẫn nộ thổi còi, túm bạn nhỏ ngơ ngơ ngác ngác lên bờ, định bụng hung dữ dạy bảo một trận.

"Thầy đã nói bao nhiêu lần rồi? Kiểm soát! Khống chế cơ bắp, khống chế tốc độ, em phải biết rõ ràng mỗi một cơ bắp của mình đang làm gì -- nói thật, có thể thi đấu toàn quốc, sau đó là đấu trường thế giới, ai mà không có kĩ năng? Em cảm thấy kĩ năng của mình tốt hơn bao nhiêu so với các vận động viên khác?" Diêm Chính quả thực chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Điểm mấu chốt của chiến thắng là gì? Là tâm trạng, là kiểm soát, là phát huy, những điều ấy rất quan trọng với một tuyển thủ cự li dài nước mở!"

Du Vũ chột dạ rụt cổ lại, nửa lời cũng không dám nói.

"Em có chuyện gì sao? Lúc trước mới khen em ngày càng tiến bộ, gần đây sao lại thụt lùi?" Ông cầm bảng vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Du Vũ, "Bên trong cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ gì thế?"

Du Vũ giương mắt nhìn Diêm Chính, ánh mắt trong trẻo, có chút luống cuống và ủy khuất. Đôi mắt cậu đảo một vòng, bối rối nhìn sang chỗ khác, trên mặt viết to "Em có tâm sự".

"Đừng có nhìn ông đây như vậy!" Diêm Chính không chịu nổi ánh mắt như thế của đứa nhỏ nhà mình. Ông thở dài một hơi, ngoắc ngón tay với Du Vũ: "Có gì oan ức à? Nào đến đây nói nhỏ cho thầy nghe rốt cuộc đầu óc em để đâu lúc tập bơi?"

Du Vũ: "..." Cái này biết nói thế nào.

Diêm Chính nhíu mày: "Cãi nhau với người nhà?"

Du Vũ vội vàng lắc đầu.

"Với bạn học?"

Du Vũ tiếp tục lắc như trống bỏi.

"Thế thì làm sao vậy, cả ngày nay tâm trí không yên, nói thầy biết đi!" Trong đầu Diêm Chính đột nhiên lóe lên một khả năng, vận may đến thì trong lòng cũng sáng tỏ, "Mẹ kiếp, cái thằng nhà em yêu sớm rồi đúng không?!"

Du Vũ như bị đạp phải đuôi nhỏ, phản ứng vô cùng dữ dội: "Em mới không yêu sớm!"

Diêm Chính: "..."

Khá lắm, dưới trướng ông có một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, có vẻ coi trọng cô gái nào đấy trong trường thể thao, cả ngày thả hồn lên mây thập thò như bóng ma. Bỏ qua chuyện này, Diêm Chính ngại quan tâm đến chuyện riêng của học sinh, nhưng để ảnh hưởng đến việc huấn luyện thì không đúng.

"Trước hết ngừng bơi." Diêm Chính chỉ tấm đệm lớn, "Thực hiện động tác trồng cây chuối."

"Cho em 5 phút, ổn định tâm trạng."

Du Vũ: "..."

Bây giờ cậu đã cao hơn, khối lượng cơ bắp cũng tăng lên rất nhiều, trồng cây chuối không còn dễ dàng như trước. Muốn vững vàng không dựa vào tường đòi hỏi phải kiểm soát cơ bắp mạnh mẽ. Từ xương bả vai căng cứng, đến ổn định trọng tâm và cơ chân, chỉ cần một chút xao nhãng nhỏ cũng sẽ khiến toàn bộ cơ thể cậu chao đảo.

Diêm Chính dùng dây đeo còi quất vào mông cậu: "Chân rơi xuống một lần phạt chống đẩy purbees một lần, thầy tin em, năm phút tính giờ bắt đầu."

Du Vũ cố gắng gồng mình, khuất phục dưới uy hiếp của chống đẩy purbees mà không dám thất thần. Diêm Chính lúc này mới hài lòng "hừ" một tiếng, chậm rãi nói: "Thầy muốn em nhớ lấy cảm giác hiện tại --- khi huấn luyện em phải dùng tinh thần này --- chăm chú."

Du Vũ cảm thấy máu chậm rãi chảy lên não, tinh thần như dung nhập với cơ thể, cả người bỗng nhẹ bẫng, vững vàng giống như đã "nhập định*", vừa bình tĩnh lại thoải mái. Tuy nhiên, trồng cây chuối "nhập định" không kéo dài được bao lâu. Cách bể bơi không xa, đột nhiên có người nhiệt tình hô to: "Tô Liệu!"

(*) Nhập định là khi tinh tấn dụng công, hơi thở của mình ngừng lại không còn hô hấp nữa. Đây không phải là chết, đây tức là nhập định hay còn gọi là nhập sơ thiền.

Du Vũ giật mình, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cậu bỗng mở mắt ra, hai chân đang dựng ngược trên không trung như mất kiểm soát, nặng nề đập xuống nệm. Diêm Chính vừa bấm giây, nhặt thanh nẹp chân đánh mạnh vào mông cậu: "Mới 1 phút 20 giây, em chỉ được 1 phút 20 giây thôi à? Nửa điểm gió thổi cỏ lay cũng làm em phân tâm được!"

Tô Liệu đang chào hỏi bạn bè, phát hiện Du Vũ ngơ ngác ngồi trên nệm liền đi đến đấy. Nhìn quần áo, có vẻ anh cũng định xuống nước.

Diêm Chính biếng nhác nhìn anh: "Thật hiếm thấy, sao hôm nay lại đến đây?"

"Đi bơi một xíu, lát nữa muốn dùng thiết bị ở đây." Tô Liệu tò mò nhìn Du Vũ, "Hai ngươi đang làm gì thế?"

"Trồng cây chuối để cho thằng nhóc này bình tĩnh lại." Diêm Chính tức giận thở phì phò, tiện tay nhét đồng hồ bấm giờ vào tay Tô Liệu, "Vừa hay em giúp thầy trông chừng, đừng để nó run rẩy té ngã trong năm phút." Nói xong, Diêm Chính vội thổi còi mắng nhóm đội viên nhân cơ hội hóng chuyện dưới bể.

Ngay khi nhìn thấy Tô Liệu, Du Vũ trồng cây chuối càng "run" hơn, chỉ đành nhắm tịt mắt lại.

Nhưng dường như nhắm mắt rồi, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của Tô Liệu.

Du Vũ không nhịn được hé mắt.

Khung cảnh trước mắt bị "lộn ngược", cậu vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt của Tô Liệu, ánh mắt như chất chứa cảm xúc thiêu đốt từng tấc cơ bụng đến lồng ngực cậu. Du Vũ vừa bơi xong, chỉ mặc độc nhất một chiếc quần bơi mà trồng cây chuối. Đổi sang một người khác ngồi đây nhìn cậu chằm chằm, cậu đã không chịu nổi, huống chi người này còn là Tô Liệu!

Không bao lâu sau, Du Vũ lại ngã xuống, suýt chút nữa chửi bậy: "Cậu có thể đừng nhìn nữa không!"

"Tại sao?" Tô Liệu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trước mặt cậu, nụ cười có chút thiếu đánh, "Huấn luyện viên kêu tôi trông cậu mà."

Du Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Ổng nói cậu trông chứ đâu có bảo cậu ----" nửa câu sau không tiện nói ra.

Ý cười trên mặt Tô Liệu càng đậm, anh đưa tay gảy mũi Du Vũ, ngữ khí vô cùng thân mật nói: "Vậy tại sao cậu không muốn cho tôi nhìn cậu?"

Du Vũ: "..."

Diêm Chính quay sang thấy hai đứa nhỏ không nghiêm túc thực hiện bèn cầm cái nẹp chân quay lại, không hài lòng nói: "Hai đứa bây xì xào cái gì đấy?"

Du Vũ: "..."

Ngay khi Diêm Chính đến gần, sự bất cần và trêu ghẹo trong ánh mắt Tô Liệu hoàn toàn biến mất, anh nhanh chóng đổi sang "bộ mặt học sinh ngoan" người gặp người thích, luôn ngây ngô và hiếu học. Anh quay đầu nhìn Diêm Chính, như thể vừa quan sát một hiện tượng thí nghiệm thú vị nào đó: "Lão Diêm, vừa rồi em quan sát kĩ tư thế trồng cây chuối của Du Vũ, phát hiện mỗi lần cậu ấy ngã đều đặt chân trái xuống trước."

Du Vũ: "..." Hẳn là "quan sát kĩ" cơ đấy.

"Hả?" Diêm Chính nghe vậy, trái lại không để tâm lắm, "Trái phải không cân bằng. Người thuận tay trái thì trọng tâm bên phải ổn định hơn là chuyện bình thường."

Tô Liệu lại nhắc nhở: "Du Vũ thỉnh thoảng bị đau ở vai và lưng dưới, cũng ở bên trái."

Diêm Chính thoáng nhíu mày: "Sao cơ? Đau bao lâu rồi?"

Du Vũ bĩu môi, xoa hai vòng trên lưng: "Từ hồi tháng năm lần trước, sau này dán cao, chườm nóng với xoa bóp nên đã lành lâu rồi. Bây giờ đôi lúc chỉ còn nhói theo từng cơn, nhưng em không sao, không ảnh hưởng đến cử động của em."

Diêm Chính nheo mắt lại: "Đều ở bên trái?"

Du Vũ gật đầu.

"Để cậu ấy làm bài kiểm tra thăng bằng Y." Tô Liệu đề xuất, "Huấn luyện đường dài mất nhiều thời gian, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất dễ bị chấn thương."

Diêm Chính nghĩ kĩ liền đồng ý, nói bọn họ đến phòng đánh giá thể chất để tìm giáo viên. Thông thường, các thành viên chính thức của đội tuyển tỉnh sẽ trải qua một loạt bài kiểm tra toàn diện trước khi tham gia trại huấn luyện cấp quốc gia, nếu là vận động viên thuộc diện bồi dưỡng trọng điểm, họ sẽ được kiểm tra hai hoặc ba tháng một lần. Ngược lại những đội viên "nuôi thả" như Du Vũ chỉ cần thực hiện một số đánh giá đơn giản và cơ bản là được.

Giáo viên phụ trách đánh giá thể chất đặt ba thước đo trên mặt đất theo hình chữ "Y" và yêu cầu Du Vũ nằm theo tư thế chống đẩy, lần lượt vươn một tay theo ba hướng của chữ "Y". Sau khi kiểm tra các chi trên thì đổi sang tư thế ngồi xổm, tiến hành kiểm tra chi dưới. Giáo viên* nhập dữ liệu vào máy tính, rất nhanh đã có kết quả -- sự chênh lệch về phạm vi chuyển động giữa bên trái và bên phải của Yu Yu là 21,2 cm, dựa trên hướng dẫn thể thao, giá trị chấn thương tối đa của trị số này là 5cm. [2]

(*) QT để là Diêm Chính nhưng có lẽ tác giả nhầm vì Diêm Chính không có mặt ở đây. Mình đổi thành giáo viên luôn cho đúng mạch truyện.

"Ôi trời, cân bằng trái phải của em có chêch lệch khá lớn đấy." Giáo viên phụ trách thể chất đưa báo cáo cho Du Vũ, "Về kêu huấn luyện viên Diêm của mấy đứa chỉnh lại kế hoạch huấn luyện nhé."

Du Vũ vội vàng hỏi: "Mấy trị số này có ý nghĩa gì?"

Tô Liệu giải thích cho cậu: "Điều này có nghĩa là độ linh hoạt và ổn định của khớp bên trái tổng thể của cậu tương đối kém, nên dễ bị chấn thương khi vận động thể thao. Trị số này của cậu phải nhỏ hơn 5cm thì mới cân đối. Mấy chỗ cậu hay đau có lẽ cũng vì lí do này."

Du Vũ cúi đầu nhìn tay trái, lại nhìn tay phải, tự hỏi: "Tôi cảm thấy rất cân bằng mà, rốt cuộc sao cậu thấy được thế?"

"Hồi nãy tôi nói rồi." Tô Liệu nhìn ra sau, xác định không có ai mới kề sát tai cậu, khẽ cười, "Tôi có mắt nhìn, quan sát cậu trồng chuối rất kĩ."

Du Vũ: "... ..."

Tô Liệu nhún vai giải thích: "Đầu tiên là do khi cậu ngã xuống không thẳng thớm, hông trái hơi nghiêng. Thứ hai, chân thuận của cậu là chân phải, nếu động tác có thể điều khiển được, thì chân phải của cậu nhẽ ra phải chạm đất trước. Nhưng mỗi khi cậu ngã đều để chân trái rơi xuống trước, tức là các cơ bên trái không đủ khỏe để giữ thăng bằng. Cho nên tôi đoán khớp bên trái của cậu yếu hơn và dễ chấn thương, chưa kể vai trái của cậu từng bị đau, rất nên chú ý đến."

Du Vũ càng nghe, trên mặt có chút thất thố --- hóa ra Tô Liệu thật sự chỉ đang "quan sát học thuật" thuần túy? Kẻ sai lại là chính cậu?

Tô Liệu vươn tay ra, thân mật vòng qua cổ cậu, ngón tay gõ gõ lên xương quai xanh, cười rất không đúng đắn: "Tuyến nhân ngư đẹp đấy, cơ ngực lớn còn luyện tập thêm được, không tồi."

Du Vũ: "..."

Quay lại bể bơi, Tô Liệu vừa thấy Diêm Chính, lập tức vờ ngoan hiền đưa kết quả kiểm tra thăng bằng Y cho ông.

____^_^____

Tác giả có lời muốn nói:

[1] Nội dung của hai đoạn video ngắn lấy từ Internet

[2] Các phương pháp/ý tưởng tập luyện tham khảo: Hứa Trúc Long, Đơn Anh, Lưu Khâm Long. Nghiên cứu thực nghiệm về chẩn đoán và huấn luyện thể lực cá nhân của vận động viên bơi lội nước mở xuất sắc của đất nước. An Gia Bảo [J]. Tạp chí của Viện Giáo dục Thể chất Hà Bắc, 2018, 32 (04 ): 78-83.

*Ý tưởng đào tạo có nguyên mẫu, nhưng vận động viên thì không*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play