Du Vũ cởi thắt lưng, cẩn thận để lộ ra nửa mông, sợ chạm phải thứ đó.

Ngày thường vẫn vào chung phòng thay đồ, tất nhiên không ai rảnh rỗi đi đánh giá cậu em của người khác. Ánh mắt Tô Liệu lướt xuống, quan sát kĩ một phen, sau đó đưa ra kết luận: "Đù, cũng lớn ghê." 
    
Du Vũ quay đầu liếc anh, ánh mắt có chút không dám tin: "Cảm ơn?"
    
Tô Liệu cầm bình xịt khử trùng, ngồi xổm xuống, tâm tình phức tạp: "Tôi nói con đỉa."
    
Du Vũ dường như lại có thêm phiền muộn: "..."
    
Tô Liệu: "... Đừng sợ, nhanh lắm."
    
Tô Liệu rất muốn nói đường cong quả lê của Du Vũ thực sự rất đẹp, nhưng anh lại sợ khiến cậu sợ hãi. Trái cổ anh khẽ lăn, hơi thở có chút hỗn loạn.
    
Tô Liệu xịt thuốc khử trùng lên con đỉa, nó nhanh chóng cuộn tròn lại, anh dùng nhíp khẩy một cái, nó đã tự động rơi xuống đất. Mấy loài vật nhỏ này rất biết chọn vị trí, không biết có phải tìm trúng mạch máu hay không, khi nó vừa tách ra thì máu phun ra không ít.

Tô Liệu lập tức sát trùng vết thương, dùng ngón tay cái ấn mạnh vào đầu vết thương để khiến máu ngừng chảy. Nhưng ngay khi ngón cái chạm vào làn da đối phương, Du Vũ đột nhiên vùng vẫy. Ngón tay Tô Liệu chệch đi, máu lại được đà chảy xuống. Anh hận không thể vỗ mông người nọ một cái, đuổi theo sau, nặng tay hơn một chút: "Này, cậu đừng trốn!"
    
Ngón tay lạnh lẽo dán vào da thịt nóng bỏng, Tô Liệu có thể cảm giác bắp thịt Du Vũ căng thẳng mà run lên.

Anh rất hồi hộp.
    
Trong đầu Tô Liệu tua lại cái ngày người nào đó xem trộm máy tính của anh, như thể Tô Liệu đoán được Du Vũ đang lo lắng việc gì, trái tim anh nhất thời nguội lạnh. Sau khi cầm máu, anh băng bó thật kĩ càng, động tác nhanh đến mức gần như không dám tiếp xúc da thịt với Du Vũ: "Được rồi."

Lúc Tô Liệu đứng dậy, anh đột nhiên đổi ý.

Anh nhìn chằm chằm Du Vũ, tiến lên một bước, Du Vũ nhanh chóng chụp lấy khăn tắm quấn quanh eo, sử dụng chiến thuật ngửa người ra sau, lưng đập vào tường.

"Tò mò không chỉ giết chết mèo." Tô Liệu nhếch khóe miệng, bóp cằm ép Du Vũ nhìn mình, giọng điệu chế nhạo nhưng êm tai, “Có lẽ nó cũng sẽ giết chết bé cá voi sát thủ."
    
Du Vũ chợt mở to hai mắt —— cậu ấy biết sao?
    
Vừa rồi Du Vũ chảy không ít máu, trên tay Tô Liệu cũng dính một ít, khi anh dùng ngón tay miết cằm đối phương, cũng để lại một vệt đỏ trên đấy. Tô Liệu nhìn đôi mắt vừa xấu hổ lại oan ức cùng khóe miệng dính máu của cậu, cảm thấy mình sẽ mất kiểm soát nếu ở trong căn phòng nhỏ chết tiệt này thêm nữa, vì vậy anh không khỏi có chút nóng nảy.
    
Tô Liệu xoay người bỏ đi.
    
Mà sự hoảng loạn trong lòng Du Vũ dần biến thành bối rối —— Tô Liệu tức giận rồi. Bởi vì mình nhìn lén máy tính nên cậu ấy tức giận sao?
    
*
    
Trưởng trại giải thích, gần nhà gỗ có cửa hút gió, nước ít đối lưu với bên ngoài nên mới có đỉa, còn vùng nước phía xa không có đỉa sinh sống. Tuy nhiên vì sự cố này, mọi người đều mất hết hứng thú chèo thuyền kayak và các hoạt động dưới nước. Vào buổi chiều, cả bọn chỉ đi thuyền thăm quan một số đảo nhỏ cho có.
    
Tới tận đêm khuya, đợi cô Trương về phòng rồi, đám nhóc quỷ tụ tập bên lửa trại mới thoải mái tán gẫu với nhau. 
    
Một kì nghỉ hè không gặp, mọi người có biết bao chuyện để nói. Bốn thành viên mới còn hơi ngại ngùng, nhưng Từ Dữ Phong đã mở đầu lải nhải đủ thứ chuyện với Vương Bằng Bồng. Từ chuyện trong lớp có đôi nào chia tay cho đến chuyện ai yêu ai, nói mãi lại nói đến chủ đề nóng hổi nhất mùa hè trên diễn đàn Nhị Trung —— Hoa khôi được công nhận của trường năm nay yêu đương với một cô nàng tomboy trong trường.
    
Trên diễn đàn thường đồn đoán bọn họ là một cặp, năm nay cùng chọn khoa học xã hội, cùng được phân đến lớp bốn. Hai cô bé ngày thường vốn thân thiết, dù có nắm tay hay ôm nhau, cô giáo cũng chỉ nghĩ hai người xem nhau như chị em. Cô gái tóc ngắn thích viết tiểu thuyết, cô thường viết chúng vào một cuốn sách nhỏ và gửi riêng cho hội bạn thân. Không biết bằng cách nào mà cuốn sách quý giá của cô lại bị giáo viên phát hiện. Kết quả giáo viên xem qua thì phát hiện nội dung là một câu chuyện tình yêu giữa hai cô gái, miêu tả khá kĩ càng, hoàn toàn không phải loại văn học sẽ được phê duyệt trên Tấn Giang.
    
Hai cô gái đều bị mời phụ huynh, chủ nhiệm lớp muốn tách hai người ra khỏi lớp, cô gái tóc ngắn còn đến trường làm ầm ĩ, cuối cùng bị chuyển đến khoa Quốc tế, kết thúc mọi chuyện. Trên diễn đàn của Nhị Trung xảy ra tranh cãi, có người ủng hộ cách xử lý kết quả của nhà trường, mắng đồng tính luyến ái là ghê tởm, có người ủng hộ quyền bình đẳng, nói thích nam hay nữ không quan trọng. Cuối cùng, phía quản trị viên đã dứt khoát một dao cấm chủ đề này.

Sau sự cố buổi trưa ở phòng chất củi, Tô Liệu và Du Vũ không nói chuyện với nhau. Thời điểm Từ Dữ Phong kể câu chuyện này, anh có thể cảm nhận được Du Vũ đang nhìn mình với ánh mắt sáng quắc, như có gai đâm sau lưng. Tô Liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người thoáng chốc chạm nhau trên không trung, Du Vũ lập tức quay đi.
    
Thật lòng mà nói, ánh mắt ấy khiến lòng Tô Liệu ngứa ngáy.
    
Nhưng anh lại cảm thấy —— Du Vũ có lẽ không thích con trai —— suy đoán từ ngôn ngữ cơ thể cứng nhắc của cậu trong phòng chứa củi hôm nay. Ý thức được điều này như một thùng nước đá, dội cho Tô Liệu tỉnh táo hơn phân nửa.
    
Đêm hôm đó, Tô Liệu nằm trên giường phân loại ảnh chụp team building. Sau khi xong việc, anh kéo đến tấm ảnh anh và "cá voi sát thủ" kề đầu chụp chung trên tàu điện ngầm ở một góc album. Không khỏi nhìn rất lâu.

Tên ngốc này.
    
Tô Liệu có chút nhói lòng.
    
Nếu cậu không thích, sao tôi nỡ làm tổn thương cậu?

Không nói và không làm gì là an toàn nhất. Lùi một bước, giữ nguyên hiện trạng, họ vẫn là bạn tốt, có thể ở chung đội bơi, có thể đi chơi cùng nhau trong những ngày nghỉ.
    
Chỉ cần bảo vệ đoạn kỉ niệm này một cách trọn vẹn, đã rất tốt rồi.     

Không phải sao?
    
Đảo mắt đến cuối tháng tám, sắp đến ngày khai giảng, lớp thi đua mùa hè cũng đến giai đoạn quan trọng nhất. Tô Liệu gạt bỏ những suy nghĩ cố tình trượt bài kiểm tra sang một bên, nghiêm túc lọt vào top 10 của lớp. Ngày khai giảng ôm phiền não đến lớp một báo danh. Kìm nén cảm xúc và làm tốt mọi thứ nên làm —— Tô Liệu thầm nghĩ, quả thật đây là điều anh am hiểu nhất.

Mỗi tầng bố trí bảy lớp học, lớp một nằm ở đầu hành lang bên trái, còn lớp bảy ở phía ngoài cùng hành lang bên phải. Tô Liệu cao lớn, vẫn bị xếp ngồi ở bàn cuối, có lúc anh chăm chú nhìn bảng đen, nhưng ánh mắt như thể muốn nhìn xuyên qua vách tường, rơi xuống cái đầu xù tóc ấy.
    
Du Vũ có nghiêm túc nghe giảng không nhỉ?
    
*
    
Ngồi sau Du Vũ là một bạn học mới tên Cao Dương, học sinh khối khoa học từ nhiên tới từ một lớp bị tách. Vóc người Cao Dương cao lớn như một tòa tháp, vẻ ngoài giản dị, tính cách cũng rất "xứng" với người.
    
Những học sinh của lớp bảy đã hình thành "hệ sinh thái nhỏ" của riêng mình sau một năm lăn lộn ở trường, không quá thân thiện với học sinh chuyển lớp. Chỉ có Du Vũ ngày thường không giỏi giao tiếp xã hội, lại rất tích cực với bạn học mới của mình, điều này khiến Cao Dương có hơi kinh ngạc.
    
Thật ra chính Du Vũ cũng không biết tại sao mình lại quay xuống dù không có việc gì.

Có lẽ chỉ vì thói quen mà thôi.
    
Chỉ vì cậu ta ngồi ở chỗ Tô Liệu, chi bằng vui vẻ nói chuyện mấy câu cũng được.
    
Nhưng suy cho cùng, Cao Dương không phải Tô Liệu.
    
Chẳng hạn như, Du Vũ không bao giờ thích nghe những môn xã hội chỉ cần đủ điểm qua môn như lịch sử, địa lý, cậu thường dựng sách giáo khoa thẳng đứng rồi nằm ngủ, sau đó còn bị giáo viên địa lý ném phấn vào đầu mấy lần. Du Vũ rất khó chịu, quay xuống nhờ Cao Dương canh chừng giùm mình, nếu giáo viên chú ý quá thì hẵng gọi cậu dậy. Kể từ đó, mỗi khi Du Vũ định ngủ gật trong lớp, đứa nhỏ thật thà Cao Dương sẽ dùng bàn đập vào ghế của cậu, giọng ồm ồm như chuông: “Du Vũ, dậy đi!"

Du Vũ cảm mình ngủ không được ngon.
    
Hoặc lúc Du Vũ chợt nhận ra mình vừa mất đi một máy nói đáp án tiêu chuẩn hình người. Mỗi lần cậu gặp câu hỏi sửa lỗi sai lại theo thói quen quay xuống hỏi Cao Dương. Nhưng trình độ giảng bài của bạn học mới một chín một mười với Mao Khải Kiệt, khiến cậu rối rắm cả lên. Không may Cao Dương lại rất nhiệt tình, khi thấy cậu hỏi cái gì, cậu ta còn tích cực tìm mấy bài tương tự cho cậu: "Du Vũ, cậu làm thử mấy bài này không?"
    
Không muốn.
    
Du Vũ không muốn nhưng rồi cũng phải tỉnh táo thừa nhận ——
    
Cậu rất nhớ Tô Liệu.
    
Du Vũ cẩn thận suy nghĩ, phát hiện cậu với Tô Liệu ngày càng xa cách, mà khoảng cách giữa bọn họ từng chút bị giãn ra chỉ vì chuyện đổi lớp rất nhỏ. Khác lớp một ngày, cậu có thể tự an ủi —— không sao, bọn họ ở chung đội bơi. Nhưng sang năm thì sao? Sau mùa xuân năm sau thì sao? Khi cậu chính thức đăng kí thân phận với Tổng cục Thể thao, cậu sẽ bước vào đấu trường chuyên nghiệp. Khi đó, ngay cả đội bơi, nơi họ cộng sinh thổ nhưỡng cũng sẽ sụp đổ với tốc độ mắt thường có thể nhìn được. Cậu thậm chí không thể cùng Tô Liệu tham gia thi đấu nữa.
    
Lại thêm một năm nữa thì sao?
    
Qua một năm nữa, cậu sẽ dùng thành tích bơi lội của mình để vào một trường đại học không phải hàng đầu nhưng chắc chắn không tệ, còn Tô Liệu nhất định sẽ giành được giải thưởng trong cuộc thi nào đó, hoặc là đến Thanh Bắc hoặc là ra nước ngoài. Khoảng cách giữa hai người ngắn thì mấy chục km, dài thì hơn nửa vòng trái đất.  Sau đó, mỗi người bọn họ sẽ hướng đến tương lai. Cuộc sống đại học bốn năm đủ để thay đổi một người mãi mãi, đợi đến khi cậu nhắc về Tô Liệu, có lẽ cũng chỉ có thể nói một câu ——
    
Đó là người bạn thân nhất của tôi năm lớp mười.
    
Có lẽ, vào một ngày nào đó trong tương lai, khi Du Vũ nhìn lại, cậu sẽ phát hiện ra tuổi 16 năm ấy, tại một thành phố tên Ninh Cảng, quỹ đạo cuộc đời của cậu và Tô Liệu đã giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đảo mắt mỗi người đã đi theo con đường của riêng mình. Bọn họ quen và biết nhau, rồi đột ngột lướt qua nhau không kịp trở tay.
    
Ngay cả bây giờ, Du Vũ đã cảm thấy Tô Liệu và cậu ít liên lạc hơn. Bởi vì giáo viên dạy quá giờ, các lớp khác nhau cũng sẽ có thời gian nghỉ trưa khác nhau, hơn nữa mỗi lớp đều có một khu ăn uống cố định trong nhà ăn, vì thế đã lâu rồi cậu chưa đi ăn cùng Tô Liệu. Đôi khi cậu nhìn sang khu vực của lớp một, luôn bắt gặp Tô Liệu được bao quanh bởi rất nhiều người mà cậu không quen biết. Dù sao đó cũng là Tô Liệu, người có thể kết bạn trong bất cứ môi trường nào.
    
Kể cả việc học cũng vậy. Tiến độ học tập của lớp thi đua rất khác biệt với lớp của họ, huống chi Du Vũ còn nghe nói mỗi lớp, mỗi khối sẽ có lượng bài tập khác nhau, cuối cùng lại nghĩ khoảng cách xa như thế, cũng không tiện đi tìm Tô Liệu hỏi bài.

Chủ đề trò chuyện giữa hai người cũng vơi đi trông thấy —— khi Tô Liệu kể cho cậu nghe về lớp của anh, Du Vũ nhận ra mình không quen biết những bạn học ấy, cũng không hiểu các câu chuyện vui về những môn học và lớp thi đua. Cậu không thể đáp lại, vì thế chỉ đành cười trừ. Còn khi cậu nói về quá trình đào tạo chuyên nghiệp của cậu, Tô Liệu chỉ có thể bình luận rất ít.  Trong môi trường học tập hối hả và áp lực cao của lớp thi đua, Tô Liệu phải dành nhiều năng lượng hơn cho việc học của mình. Cuối cùng thì anh cũng bắt đầu trông giống như một học sinh Nhị trung.
    
Du Vũ không thích như vậy.
    
Cậu không muốn làm nước ấm nấu ếch.

Nhưng... Cậu cảm thấy mình khác Tô Liệu. Tuy cậu chưa từng yêu đương, nhưng cậu cũng không phải một kẻ ngốc. Du Vũ rất rõ ràng mình chưa từng nảy sinh ý gì với một người con trai.

Chỉ là, tại sao cậu lại nhớ Tô Liệu đến vậy?
    
Điều này có bình thường không?
    
Du Vũ không nghĩ ra, trút hết cảm xúc của mình vào bể bơi. Cứ như đang giận hờn ai đó, cậu ngoan cố bơi thêm một vòng so với kế hoạch huấn luyện của Diêm Chính, lúc lên bờ thì lại tăng mức tạ lên. 
    
Huấn luyện viên Trương cảm thấy đứa nhỏ nhà mình thực sự đã làm việc chăm chỉ hơn, Diêm Chính lại la rầy cậu không chịu kiểm soát tốc độ của mình, ngay cả Đào Trạch Ba cũng có ý nhắc nhở cậu không nên tập luyện quá sức, tự làm tổn thương chính mình. Du Vũ nhiều lần cố tình đánh chân rất mạnh, bọt nước tung tóe, hay thử bơi đến trước mặt Tô Liệu, nhưng Tô Liệu chưa bao giờ hỏi cậu có chuyện gì dù chỉ một lần.
    
Du Vũ vô cùng tức giận trước sự thờ ơ của Tô Liệu —— đến cả Trình Triết Phàm cũng hỏi cậu có phải đang chơi đồ không!
    
Vì vậy, vào một buổi tối cuối thu, Du Vũ không mời mà đến gõ cửa nhà Tô Liệu.

Tô Liệu cũng có chút bất ngờ: "Hơn chín giờ rồi, sao cậu lại tới đây?"
    
Du Vũ ôm một quyển sổ học toán dày cộm: "Tôi không biết làm bài này, cậu có thể giành thời gian giảng cho tôi không?"

Tô Liệu ngẩn người, anh không nghĩ đến chuyện Du Vũ sẽ đến hỏi bài vào giờ này. Nhưng nhận ra sắp đến kì thi giữa kì rồi, cũng có thể thông cảm được. Anh mới làm xong một nửa tờ đề, trên bàn còn chất đống giấy tờ, song Tô Liệu vẫn để Du Vũ vào nhà: "Được, vào đi."
    
Điều khiến Tô Liệu khó hiểu hơn nữa là Du Vũ chọn một câu hỏi cuối đặc biệt phức tạp.  Theo kinh nghiệm của Tô Liệu, xét toàn bộ lớp bảy, mấy ai giải được câu hỏi này mà không bị trừ nửa điểm. Nhưng Tô Liệu không nhiều lời vô nghĩa, anh từng bước chỉ ra những manh mối trong đề bài, diễn giải hướng làm bài cho cậu, đồng thời khoanh vùng những nội dung trọng tâm hơn: “Chỉ cần nhớ kĩ một số điểm này, phần còn lại không quan trọng, rất dễ bị mất điểm."

Du Vũ vô cùng thích cách Tô Liệu khoanh vùng trọng điểm cho cậu.
    
So với Cao Dương thì một trời một vực.

Du Vũ chớp chớp mắt, sau đó vô tội nhìn Tô Liệu: "Tôi không hiểu."
    
Tô Liệu: "..."
    
"Vậy chúng ta nói những điểm mấu chốt thôi." Tô Liệu lại kiên nhẫn giải thích một lần nữa, nhưng Du Vũ vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy. Trước đây khi Tô Liệu giảng bài cho cậu, có đôi khi cậu sẽ thật sự nghe không hiểu, nhưng Tô Liệu nhận ra lần này Du Vũ đang cố ý. Không phải cậu không hiểu, chỉ là cậu không muốn hiểu.
    
"Du Vũ," Tô Liệu nhìn cậu chằm chằm, xoay bút mực trong tay một vòng rồi gõ vào mặt giấy, ngữ khí tràn đầy uể oải, "Tôi còn rất nhiều bài tập, hôm nay cũng không có ý định thức đêm. Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?"
    
Du Vũ có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Vậy cậu làm bài tập trước đi."
    
Tô Liệu nghi hoặc nhìn cậu: "?"
    
"Tôi, tôi cũng làm bài tập." Du Vũ cũng lấy một tờ đề từ trong cặp.
    
"... Rốt cuộc là cậu làm sao thế?" Tô Liệu bất đắc dĩ đến dùng khuỷu tay chọc cậu, "Nói chuyện!"
    
Du Vũ im lặng.
    
Qua nửa ngày, cậu có chút thất vọng, khẽ nói: "Chỉ là tôi có hơi nhớ cậu rồi."
    
Tô Liệu nghe thấy âm thanh "đổ vỡ" trong đầu mình, anh thầm nghĩ, kết cục đã định tối nay con mẹ nó phải làm càn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play