Sau Challenge Cup, Du Vũ cảm thấy buổi chiều ở bể bơi trở nên yên ắng hơn không ít.

Tống Hạo ngừng bơi, bắt đầu toàn lực đương đầu với kì thi đại học, còn nói đợi sau này đậu đại học rồi sẽ quay về xem biểu hiện xuất sắc của học đệ, học muội. Bên tuyển nữ, đôi chị em song sinh cũng quyết định dừng lại tập trung cho việc học năm lớp 11. Riêng Mao Khải Kiệt chịu tổn thương gấp đôi từ trận đấu cá nhân và tập thể đã bỏ tập mà không thông báo một lời, có lẽ cậu ta cũng đã hạ quyết tâm chăm chỉ học tập. Ngoại trừ Du Vũ bận rộn chuẩn bị cho giải vô địch quốc gia, thời gian huấn luyện của mọi người tạm thời đổi sang chiều thứ ba, thứ năm. Thứ hai, thứ tư tự học, kết thúc giai đoạn thi đấu ráo riết.

Việc huấn luyện cự li dài của Du Vũ vẫn tiếp tục như thường lệ, có đôi lúc cậu cảm thấy cô đơn trong hồ bơi trống rỗng, ngay cả tiếng bọt nước ầm ĩ cũng trở nên cô quạnh.

Mao Khải Kiệt nhận ra, dù đã từ bỏ việc bơi lội nhưng những ngày tháng sau đó vẫn không dễ dàng. Tin tức cậu ta phát huy thất thường trong giải toàn quốc bị lan truyền nhanh chóng, phóng đại truyền miệng từ người này sang người khác.

Buổi trưa hôm ấy ở nhà ăn Nhị Trung.

Mao Khải Kiệt vừa đặt khay thức ăn inox xuống, chợt có người cố ý va vào vai cậu. Cậu quay lại, nhận ra đó là một nam sinh đội bóng rổ: "Yo, thằng ẻo lả, nghe đồn cuối cùng mày cũng không sống nổi trong đội bơi nữa rồi hả?"

Cậu ta còn chưa dứt lời, mấy nam sinh cao lớn đứng phía sau đã phá lên cười.

Mao Khải Kiệt cúi đầu, cắn răng không muốn phản ứng lại bọn họ. Da dẻ cậu ta trời sinh trắng nõn, tựa như trong suốt dưới ánh mặt trời, mỗi khi xúc động rất dễ ửng hồng. Hơn nữa ngày thường cậu ta ăn nói nhỏ nhẹ, đám nam sinh Nhị Trung ít nhiều gì cũng có chút xa lánh cậu ta.

"Chậc, đã nói rồi, bơi tiếp sức không nổi đâu, bị cậu cản chân chứ gì?"

Mao Khải Kiệt: "..." Vành tai trắng như ngọc bắt đầu đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Một nam sinh khác nói móc: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, nói nữa thì con gái nhà người ta khóc mất."

Những người khác đồng loạt cười lớn.

Từ Dữ Phong và Mao Khải Kiệt học cùng lớp, giờ nghỉ giải lao vừa vặn ngồi gần đấy cùng bạn học. Nhỏ nghe thế, không khỏi quay đầu nhìn: "Mắc cười cậu quá, đội chúng tôi còn chưa đổ lỗi cho Khải Kiệt, cậu thì khoan dung, độ lượng quá. Hay lại không vô được giải toàn quốc nên rảnh rỗi sinh nông nổi?"

"Nhìn đi, nhìn đi, tao cảm thấy quý ngài này gia nhập đội nam được này," Nam sinh nọ chỉ Từ Dữ Phong, sau đó lại liếc Mao Khải Kiệt, "Còn cho nó qua nhóm nữ, chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn bây giờ."

Từ Dữ Phong cầm đũa chỉ vào chóp mũi đối phương, mắng to: "Đã là năm bao nhiêu rồi còn giở trò định kiến giới tính? Nghe câu 'Không có đạo đức thì con chym sẽ gãy' chưa? Đang chửi cậu đó!"

Không ít nữ sinh lén lút phán xét mấy nam sinh thích sinh sự, che miệng cười khúc khích. Mấy cậu trai cao lớn liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng mắng "Ai mà thèm thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ", cuống quýt bê khay thức ăn rời đi.

Khuôn mặt Mao Khải Kiệt đỏ gay như cua chín, lắp bắp nói cảm ơn với Từ Dữ Phong. Từ Dữ Phong chỉ phất tay một cái, không hiểu sao có chút tức giận, mặc kệ cậu ta.

Cơ thể vận động viên bơi lội thường tương đối phát triển, hơn nữa để phục vụ cho việc tập luyện, các tuyển thủ nữ hầu như không để tóc dài. Ngũ quan Từ Dữ Phong thanh tú, nhưng vai lại rộng hơn kha khá nam sinh trong trường, cơ tam giác rất lớn, mỗi khi mặc áo ngắn tay vào mùa hè, luôn có người chỉ trỏ đặt biệt danh cho nhỏ. Tuy hội nữ sinh đều đang vỗ tay khen ngợi "Phong ca uy vũ", nhưng trong lòng Từ Dữ Phong vẫn có chút cáu kỉnh không tên.

Khu vực ăn của lớp sáu và lớp bảy cách nhau không xa, Tô Liệu và Du Vũ thấy cảnh đấy đã vội muốn ra mặt, nhưng Từ Dữ Phong nhanh nhẹn xử gọn đội bóng rổ, cuối cùng cả hai đành ngồi im.

"Mao Mao không sao chứ?"

"Không biết. Hơn hai tuần rồi không đi tập... Cũng không nhắn gì trong nhóm chat."

"Tủ quần áo của cậu ấy còn đồ không?"

"Ừ, còn chưa dọn."

Ngoài ý muốn, chiều hôm đó, Mao Khải Kiệt nhảy dù đến bể bơi. Khi Du Vũ đến nơi, thấy cậu đang ngồi xổm trên thành bể, sững sờ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.

Thấy người không có phản ứng, Du Vũ tiến đến, gọi: "Mao Mao?"

Mao Khải Kiệt đẩy mắt kính, nở nụ cười ngại ngùng: "Thật ra tôi ghét nhất người khác gọi mình là thằng ẻo lả."

"Da tôi trắng, cũng dễ đỏ mặt," Hô hấp của cậu ta đột nhiên gấp gáp, "Nhưng điều đó không có nghĩa tôi không phải là một người đàn ông."

Trong thời gian Mao Khải Kiệt lao đầu vào ôn tập, cậu đã suy nghĩ rất kĩ -- Lần thi giữa kì này, phần điền từ tiếng trung chẳng may rơi vào những đoạn thơ cậu không thuộc, cuối cùng lại sốt ruột đến mức viết lạc đề văn. Đã thi xong ngữ văn nhưng cậu lại càng nghĩ về nó, cảm thấy mình viết không tốt, tinh thần suy sụp. Kết quả là môn toán mà cậu có thể làm rất tốt cũng hỏng bét vì "bệnh cũ" này.

Một thứ "bệnh cũ" chưa từng xảy ra trong bơi lội.

Đúng như Tô Liệu nói, cậu cần phải trực tiếp đối mặt với khó khăn của mình, thay vì viện cớ trốn tránh!

Mao Khải Kiệt đột nhiên giang hai tay, ngẩng đầu hô to: "Đàn ông con trai, phải dũng cảm đương đầu với khó khăn!"

Du Vũ bị cậu đột nhiên lớn tiếng làm cho sửng sốt, có chút lo lắng có phải cậu ấy bị cái gì rơi trúng đầu không. Nhưng Mao Khải Kiệt chưa kịp nói tiếp, Vương Bằng Bằng đã kích động hô to "Mao Mao", lao ra từ phòng thay đồ, ôm chầm lấy Mao Khải Kiệt. Sau đó kích động kéo nhau lao "ầm" xuống bể bơi, nước bắn tung tóe khắp người Du Vũ.

Đúng lúc Tô Liệu cũng bước ra từ phòng thay đồ, học xấu ôm lấy cổ Du Vũ cùng nhảy xuống: "Dô --"

Du Vũ: "..." Mấy người này bị sao vậy.

Cậu ngoi lên khỏi mặt nước và lau mặt, Vương Bằng Bồng lập tức giơ hai tay lên, phấn khích hô: "Tin tốt! Tin tốt! Lớp bốn bọn tớ sắp bị tách rồi!"

Mọi người: "..."

Người khác biết mình bị tách lớp thì buồn muốn khóc, còn đây lại là kẻ đầu tiên nhảy disco ăn mừng. Học sinh Nhị Trung ai cũng biết mỗi năm trường sẽ tách ba lớp có điểm trung bình thấp nhất, vì thế cứ đúng hẹn lại râm ran những tin đồn về lớp "trúng số", nhưng đến hôm nay mới có thông báo chính thức.

Tô Liệu thoáng nhướn mi: "Sao thế? Trông cậu hình như rất vui vẻ? Điểm trung bình thấp cũng có lợi hả mập mạp?"

Vương Bằng Bồng ôm cổ Mao Khải Kiệt: "Mao Mao, sau này ta là bạn học đó, tớ muốn vào lớp sáu."

"Hả? Có kết quả chia lớp rồi à?"

"Không phải vậy," Vương Bằng Bồng rung đùi đắc ý, ỷ vào việc nhà mình cúng cho trường một cái nhà thi đấu thì muốn làm gì thì làm, "Tớ bảo ba đánh tiếng một chút, lớp sáu có nhiều bạn bè chung đội bơi, qua đấy rồi cũng không đến nỗi ngước lên toàn người lạ đúng không?"

Du Vũ khó hiểu: "Cậu vào lớp bảy thì cũng đâu đến nỗi ngước lên toàn gặp người lạ đâu."

Đúng lúc này, Từ Dữ Phong cũng từ phòng thay đồ ra, tò mò nhìn bốn nam sinh đang túm tụm lại với nhau. Vương Bằng Bồng làm dáng như một chú khổng tước mập xòe đuôi, hắng giọng: "Lớp sáu, lục lục đại thuận*, thật là tốt, biết đâu tớ có thể vào được một trường đại học tốt như mấy cậu sau khi tốt nghiệp."

(*) "Lục lục đại thuận" thể hiện cho Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa. Tương tự như câu "Thuận buồm xuôi gió."

Nói xong, cậu ta lướt qua chồng phao bơi, chạy thẳng đến chỗ Từ Dữ Phong: "Tin tốt! Tin tốt! Lớp bốn tụi tớ giải tán rồi!"

Từ Dữ Phong cụp mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: "Xời, làm tớ tưởng xưởng thuộc gia Giang Nam phá sản."

Sau đó nhỏ nhảy xuống nước bơi tự do, đá chân hất đầy nước lên mặt Vương Bằng Bồng, nghênh ngang rời đi. Họ Vương nào đấy vẫn đứng ngay bể bơi, nở nụ cười ngờ nghệch.

Mọi người: "..."

*

Đầu tháng sáu, giải vô địch bơi đường dài cấp quốc gia được tổ chức ở hồ Ưng Sơn, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố T. Giải đấu phân thành hai nhóm nghiệp dư và chuyên nghiệp, quy tụ hơn 200 vận động viên đến từ hơn 20 tỉnh thành trong cả nước, trong đó 20 tuyển thủ nam, nữ có thành tích cao nhất nhóm chuyên nghiệp sẽ có cơ hội tham dự Đại hội Thể thao toàn quốc năm nay.

Diêm Chính có quan hệ rộng, tranh thủ giúp Du Vũ một suất tham gia bơi 10000m, tất nhiên không xét thứ hạng.

Du Vũ hoàn toàn không có gánh nặng trong cuộc thi lần này. Cậu ôm lấy thái độ bình thản của một người khiêu chiến đến trận đấu toàn quốc đầu tiên của mình. Vấn đề duy nhất là cuộc thi nước mở năm nay tổ chức ở một hồ nước ngọt -- Ngoài bể bơi, Du Vũ chỉ quen tập luyện trên biển, hơn nữa thời gian huấn luyện cũng có giới hạn, tất nhiên ao hồ cậu cũng chưa từng thử sức. Nhưng độ nổi, kết cấu và mùi của hồ nước ngọt khác xa với môi trường mà cậu quen thuộc.

Trong lúc làm nóng người dưới hồ, Du Vũ cũng cảm thấy có chút bất an.

Sự bất an khi rời khỏi vùng an toàn.

Phong cảnh xung quanh đường bơi rất đẹp, mặt hồ giống như một tấm gương ngọc lục bảo khổng lồ, phản chiếu đường nét mơ hồ của những ngọn núi bao vây. Không có hình thù quái dị, sườn núi uốn lượn thoai thoải nối tiếp nhau. Ngày diễn ra trận đấu dự kiến trời nhiều mây, nhưng thời tiết vùng núi biến hóa khó lường, mới sáng sớm đã có sương mù dày đặc, sau đó còn có mưa nhỏ, nhiệt độ nước lạnh như nước giếng. Đứng trên bục xuất phát, Du Vũ không nhìn rõ những chiếc phao nổi ở phía xa, chúng như bóng núi thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mù.

"Là vận động viên nước mở -- em không thể chỉ quen thuộc với biển. Bởi giải đấu có thể được tổ chức ở bất cứ đâu -- sông, biển, hồ -- hoặc trong bất kỳ thời tiết nào, gió, mưa, thậm chí là nắng như thiêu đốt." Diêm Chính cầm bút lông đen vẽ số báo danh lên mu bàn tay Du Vũ, vừa chỉ bảo: "Khả năng thích ứng với hoàn cảnh cũng là một phần trong bài kiểm tra lần này, cho nên việc tích lũy kinh nghiệm ở nhiều vùng nước mở là rất quan trọng."

Nghiêm Chính nghiêm túc vẽ được một nửa, đột nhiên nhíu mày: "Trên ngón tay của em có gì thế này?"

Du Vũ đột nhiên nắm chặt nắm đấm, dùng ngón tay cái che đi những chữ đen ở ngón trỏ, từ chối cho Diêm Chính xem: "Vẽ đại."

Trước khi cậu đi thi, Tô Liệu từng lấy bút đen viết lên đầu ngón tay phải của cậu kí tự "champion", nhưng đáng tiếc đã hơi nhòe.

Lúc xuống nước, mặt hồ còn chìm trong mây và sương mù, nhưng sau khi được nửa chặng đường đã sáng sủa hẳn lên. Chênh lệch nhiệt độ ở nơi này thật quá kinh khủng, nắng như thiêu đốt đến mức da lưng cậu đau rát. Du Vũ phát huy khá ổn định trong suốt trận đấu, dù vậy đây cũng là giải đấu cấp quốc gia, nhịp điệu "Tỳ Bà Hành" của cậu có chút đuối sức, đến cùng Du Vũ vẫn không thể thuận lợi vượt khỏi tốp giữa, kết quả giành được vị trí thứ 17. Đối với thành tích đầu tiên của một tuyển thủ trẻ trong nước, Du Vũ cảm thấy điều quan trọng nhất vẫn là tinh thân tham gia, không việc gì phải hổ thẹn.

Du Vũ là một tuyển thủ đường dài không chuyên mới 16 tuổi, thành tích này đã thành công khiến đội tuyển quốc gia để mắt đến. Tuy nói không xếp hạng thành tích ở cuộc thi, nhưng đội tuyển Tỉnh vẫn quyết giành tiền thưởng cho cậu theo cơ chế.

Ngày các vận động viên của đội tuyển tỉnh trở về từ hồ Ưng Sơn là thứ sáu, ngay khi chuông tan trường reo, Tô Liệu ngay lập tức bắt một chiếc taxi đến đó. Thật ra anh cũng chẳng có lý do gì, ngồi trên taxi, anh cảm thấy như thể mình chỉ muốn gặp Du Vũ càng sớm càng tốt. Cá voi sát thủ đã sớm nhắn trên wechat mình bị giáo viên tóm đi làm phục hồi chức năng và mát xa.

Cũng đã đến rồi, Tô Liệu tiện đường ghé qua chào hỏi Diêm Chính, đi ngang qua văn phòng, chợt nghe được giọng Diêm Chính oang oang, trông có vẻ rất nịnh nọt lấy lòng như đang gọi điện cho lãnh đạo.

"Xin lỗi, thật ngại quá lại làm phiền giám đốc Lý rồi."

"Vâng vâng vâng, không sai, là ý của đứa nhỏ kia, hồ sơ chúng tôi nộp rồi, phiền giám đốc Lý giúp tôi rút về một chút. Hầy tôi biết điều này không hợp quy củ, nhưng mà mấy đứa nhỏ này ấy mà, cứ thay đổi xoành xoạch, tôi cũng không thể bắt ép em ấy."

"Đúng đúng đúng, năm nay không đăng ký, sang năm nhất định."

"Ôi chao -- tôi cũng nói vậy đấy, đạt hạng 17 mà trì hoãn tham gia thế vận hội quả thật rất đáng tiếc. Không sai không sai, em ấy đã nghĩ kĩ rồi, năm nay xem như tích lũy kinh nghiệm thi đấu, thằng bé còn nhỏ, tương lai còn dài, có rất nhiều cơ hội."

"Giám đốc Lý, ngài yên tâm, hạt giống bơi nước mở tốt rất hiếm có, tôi sẽ tận tâm dạy bảo. Sang năm nhất định sẽ tham gia."

Tô Liệu đứng ngoài cửa văn phòng, trầm mặc một lúc lâu.

Lúc trước Du Vũ nói với anh: Nhị Trung đã cho cậu một chỉ tiêu học sinh thể thao, vì vậy cho dù thế nào cậu cũng phải kiên trì bơi đến lớp 11, giành huy chương cho trường, đó là những điều cậu nên làm dưới tư cách một học sinh thể thao. Vừa đăng kí làm vận động viên chuyên nghiệp, vừa hưởng phúc lợi của nhà trường thì không hợp lý.

Tô Liệu không ngờ Du Vũ sẽ xin rút đơn đăng kí chuyên nghiệp, thậm chí sẽ bỏ qua cơ hội tham gia Olympic năm nay?

Tiếng bước chân từ sau cửa truyền đến, dường như đang muốn ra ngoài. Tô Liệu lại thay đổi chủ ý, quay người lặng lẽ rời đi. Tô Liệu thầm nghĩ, nếu Du Vũ không chủ động thẳng thắn với anh, vậy anh cũng nên tỏ ra không biết gì.

Có chút sốt ruột, nhưng cũng ẩn chứa phấn khích.

Du Vũ từ trong phòng vật lý trị liệu ra, ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Sao cậu lại tới đây?"

Tô Liêu lộ ra nụ cười hoàn mỹ: "Hôm bữa tôi để một đống đồ phải giặt trong tủ, hôm nay thứ sáu định mang về giặt. Thuận tiện ghé thăm cậu một chút. Chúc mừng nhé."

Du Vũ hoàn toàn không nghi ngờ gì, đưa ngón trỏ ra cho Tô Liệu như thể nâng niu một vật báu, màu mực của kí hiệu "champion" đã gần như phai đi, nhưng vẫn có thể nhìn được đường nét mờ mờ. Cậu sớm đã tắm rửa sạch sẽ, xóa đi số báo danh bằng sữa tắm, khó lắm mới bảo vệ được những chữ này.

Hai ngón trỏ móc "ngoéo" vào nhau.

Mùa giải mới, xuất phát!

*

Từ giữa đến cuối tháng 6, không chỉ có kỳ thi cuối kì của trường mà còn phải đối mặt với "kỳ kiểm tra công nghệ thông tin toàn quốc" rắc rối. Du Vũ cảm thấy nỗi đau của loại kỳ thi này là nó vô cùng vô nghĩa, nhưng cậu vẫn phải vượt qua nó, nội dung rõ ràng không khó, nhưng vẫn phải dành thời gian ôn tập.

Mùa này ở Ninh Cảng, tiếng ve kêu ồn ào, giữa trưa nắng vỡ đầu.

Môn thi công nghệ thông tin của Nhị Trung được phân ở địa điểm thi khác, Du Vũ và vài người bạn trong đội bơi quyết định hẹn nhau ra ngoài ăn tối luôn. Mao Khải Kiệt và Tô Liệu chắc chắn muốn đạt điểm A, có lẽ vẫn đang kiểm tra bài trên phòng thi, trong khi Du Vũ và Vương Bằng Bồng ôm tâm trạng đã qua môn mà nộp bài ngay tức khắc, ngồi xổm dưới bóng râm của phòng bảo vệ chờ người.

Có một em trai phát tờ rơi ngoài cổng trường, quảng cáo cho khóa học "Công nghệ thông tin Python mùa hè dành cho thanh thiếu niên", trên tờ áp phích đầy những mánh lới quảng cáo như trải nghiệm AI, phân tích dữ liệu lớn, cái gì cũng có, giá cả chấn động 2999 tệ. Trong nhóm gà con Nhị Trung, việc học Python đang trở nên khá phổ biến, chẳng bù cho tham gia các cuộc thi khởi nghiệp dành cho học sinh cấp ba đã lỗi thời, thời thế bây giờ ưa chuộng "dùng kiến thức Python để tỏ tình với bạn gái" hơn.

Thân là một học tra, Du Vũ cảm thấy mấy thứ này chẳng liên quan đến mình.

Có thể xài được Excel là tốt lắm rồi.

Vương Bằng Bồng không biết tiếc tiền, cầm tờ đơn nghiên cứu một lúc lâu.

"Cái này anh Liệu biết," Du Vũ tốt bụng nói cho Vương Bằng Bồng, "Cậu ấy nói có một trang web nước ngoài có thể tự học, hình như còn miễn phí."

"Ờ nhỉ," Ánh mắt Vương Bằng Bồng sáng rỡ, "Lúc trước tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy nói muốn lấy chứng chỉ để nộp vào các trường đại học nước ngoài cộng thêm điểm." Nói rồi cậu ta nheo cặp mắt lại: "Cái trang web đó tên gì ta? Cậu ấy có nói rồi mà tớ quên mất."

"Tôi nhớ. Để gửi wechat cho cậu, cái gì po ấy tôi không đọc được."

"Được đó, cậu gửi vô nhóm luôn cho tiện, Mao Mao nói cũng muốn học."

Rất nhiều năm sau, Du Vũ vẫn chưa quên khoảnh khắc đối diện với cái chết xã hội*. Nhất là khi cậu đã hiểu rõ ngọn ngành thì tin nhắn đó không thể thu hồi được nữa.

(*) Cái chết xã hội, một ngôn ngữ mạng thông dụng, ý chỉ một việc tự làm khiến mình xấu hổ không ngước mặt lên được.

Chẳng qua là lúc đó, sau khi cậu gửi tin nhắn vào nhóm, hội bơi lội Nhị Trung rơi vào yên lặng trường kỳ. Mãi đến tận khi Tô Liệu thi xong --

Bánh gạo nếp dâu tây: Là Coursera*

(*) Coursera là trang web công nghệ giáo dục của một công ty cùng tên chuyên cung cấp các khoá học trực tuyến đại chúng mở. Công ty được thành lập bởi hai giáo sư khoa học máy tính Andrew Ng và Daphne Koller thuộc Đại học Stanford.

Cá voi sát thủ: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play