—— Tôi chỉ muốn thắng một người, đó là chính tôi. 
    
Trùng hợp thay, Tô Liệu cũng đang nghĩ về nó.
    
Ngày cuối cùng của kì nghỉ tháng năm, anh nằm trên sofa, ngắm nghía tấm huy chương vàng trong tay. Ánh nắng chiếu vào bề mặt huy chương, phản chiếu tia sáng vàng lấp lánh. Tô Liệu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ném nó sang một bên.
    
Ý nghĩ muốn giành huy chương vàng toàn quốc đã nảy mầm từ rất lâu rồi, lâu đến mức anh đã thật sự cầm lấy tấm huy chương trong tay, nhưng không biết tại sao anh lại không cảm thấy phấn khích như mong đợi. Tô Liệu cầm điện thoại lên, mở lên weixin có đến 99+ tin nhắn chưa đọc. Sau khi về nhà sau trận đấu hôm qua, anh thật sự rất mệt mỏi, bèn tắt thông báo và không đọc tin nhắn.
    
Tô Liệu liếc nhanh những tin nhắn chúc mừng anh giành chiến thắng trong trận đấu, mở danh sách liên hệ gần đây rồi bấm vào hộp thoại của ba.
    
Không có gì cả.
    
Cuộc trò chuyện dừng lại ở sáu giờ sáng ba ngày trước, ba hỏi anh đã nghĩ kĩ cho tương lai chưa, muốn thi đại học hay đi du học. Nếu muốn đi du học, hè này ông sẽ sắp xếp cho anh tham gia nghiên cứu với một giáo sư nước ngoài trong nhóm nghiên cứu sinh vật lý của Ninh Đại, đi trao đổi ở nước ngoài hai tuần. Nếu dự định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thì phải cố gắng vào lớp thi đua ở Nhị Trung.
    
Theo ý ba, ông vẫn hi vọng anh sẽ ở lại tham gia thi cử. 
    
Tô Liệu chọn trong điện thoại một tấm ảnh huy chương vàng của mình, ngón cái nhấn hờ lên dấu "gửi" nhỏ. Dù Tô Liệu không muốn thừa nhận như thế nào, anh vẫn khao khát trở thành một đứa con trai khiến ba mình tự hào. Ngón tay cuối cùng cũng không hạ xuống, Tô Liệu thở dài, nằm ở trên sofa lười nhúc nhích, duỗi chân dài móc dây đeo cặp sách, lấy ra một tập hồ sơ.

Trong tập hồ sơ có một tờ đơn đăng ký lớp thi đua, ngoại trừ cái tên "Tô Liệu" viết vội, những thông tin khác đều trống rỗng. Mà tờ đơn này phải nộp vào cuối tháng.

Kết thúc năm lớp mười là một ngã ba đường, ba lớp có điểm trung bình thấp nhất sẽ bị giải thể, chia thành các lớp khoa học tự nhiên, xã hội, còn lại là một lớp thi đua —— Học kì hè bắt đầu học, điểm qua gần hết nội dung kiến thức cấp ba, để lên lớp 11 có đầy đủ thời gian ôn tập thi cử. Mỗi năm Nhị Trung có thể cử hơn 50 em đạt tiêu chuẩn tham gia lớp thi đua, bọn họ gần như là nhóm ứng cử viên cho đội tuyển quốc gia Olympic.
    
Theo lý mà nói, bất kể học sinh Nhị Trung nào nhận được tờ đơn này đều sẽ mừng rỡ như bắt được vàng, nhưng Tô Liệu không tài nào vui nổi. Thật ra anh không thích việc thi cử, càng không muốn bị tách khỏi lớp bảy. Có lẽ ba anh vô cùng ám ảnh với thi cử vì ông và mẹ đã gặp nhau khi họ cùng đại diện cho Trung Quốc trong một cuộc thi vật lí. Trong mắt ông, ép buộc con trai đi trên con đường này mới gọi là "lãng mạn", nhưng đối với Tô Liệu, chỉ cảm thấy cmn thái quá từ trong ra ngoài.
    
Anh đã rất cố gắng chỉ để trở nên "ưu tú", cố gắng trở thành "con ngoan" khiến gia đình tự hào. Vì thế, anh cứ mãi ganh đua với chính mình. Nhưng anh muốn thành tích tốt có thành tích tốt, ngay cả huy chương vàng quốc gia mà anh luôn ao ước cũng vậy —— nghĩ rằng đã có tất cả, cớ sao lại không cảm thấy vui vẻ chút nào?

Mờ mịt và giãy dụa như một ngọn lửa chôn sâu trong tâm hồn, nhưng Tô Liệu không thể tâm sự với bất kỳ ai. Dẫu nhiều lần anh định nói ra, song đầu dây bên kia chỉ đáp lại: "Liệu Thần, tỉnh lại đi, cỡ cậu mà còn không vui, thế đám học tra tụi này sống thế nào đây?" 
    
Tô Liệu "rút kinh nghiệm", không còn làm phiền bạn bè bằng những phiền não viễn vông như vậy một lần nào nữa.
    
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "cốc cốc".  Tô Liệu quay đầu lại, anh nhìn thấy một con sóc nhỏ đang nằm trên khung chống trộm màu trắng của cửa sổ phía sau ghế sofa. Rõ ràng, chiếc khung như một món đồ chơi rất hấp dẫn với nó —— từ khi Tô Liệu "giải cứu" con sóc nhỏ lần trước, nó đã làm tổ trên cái cây lớn đối diện nhà anh.

Đã qua một tháng, chú sóc nhỏ lớn lên rất nhiều, lông cũng trở nên dày hơn, trên tai còn có hai chùm lông dài màu nâu đỏ. Nó ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen, lúng liếng nhìn về phía phòng khách của Tô Liệu.
    
Trong lòng Tô Liệu chợt mềm nhũn, vội đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, đứng dậy vào nhà bếp lấy một túi hạt phỉ: "Nè —— đến đây."
    
Sóc nhỏ là khách quen đến cọ cửa sổ. Tô Liệu không chắc loại sinh vật này có thể ăn đồ mặn hay không, tìm mãi mới được một gói hạt phỉ không thêm gia vị. Anh vừa mới bóc một hạt và cẩn thận đặt nó lên bậu cửa sổ thì chuông cửa bỗng reo lên. "Ding dong", chú sóc nhỏ sợ hãi chui vào đáy máy điều hòa, chỉ lộ ra nửa cái đuôi.
    
Tô Liệu: "..." Thằng ngu nào vậy.
    
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên, tên ngốc nọbđã khai báo họ và tên của mình trên Weixin.
    
Cá voi sát thủ: [ Cá voi sát thủ nhỏ thò đầu ra khơi ngó dáo dác. jpg]
    
Tô Liệu mở cửa, giơ ngón trỏ lên môi làm động tác "im lặng". Anh vẫy tay, rón rén đưa Du Vũ đến bên cạnh cửa sổ. Không lâu sau, sóc nhỏ không chịu nổi sự cám dỗ của quả phỉ, lại thò đầu ra ngoài, nhảy lên ban công của Tô Liệu, móng vuốt thò ra nhặt quả phỉ đã bóc vỏ, xấu hổ quay lưng lại bắt đầu hăng hái gặm hạt, cái đuôi to vui vẻ ngoe nguẩy.
    
Du Vũ mở to hai mắt: "Đây là lần trước chúng ta ——? !"
    
Tô Liệu không tiếng động mỉm cười, gật đầu.
    
Du Vũ nhìn chằm chằm sóc nhỏ xuất thần: "Đặt tên chưa?"
    
"Chưa." Tô Liệu rũ mắt, khẽ nói, "Đặt tên rồi sẽ dễ lo lắng." Nói rồi anh nhíu mày, lại bóc một hạt phỉ đưa cho sóc nhỏ: "Ngày nào nó không đến, tôi lại nhớ." 
    
Sóc nhỏ có lẽ đã ăn no, ngậm hạt phỉ trong miệng bỏ chạy.
    
Tô Liệu vẫn tiếp tục lột, tiện tay nhét vào miệng Du Vũ, nhoẻn miệng cười: "Sao cậu lại tới đây?"
    
Du Vũ giơ sáu lon soda không đường đặt lên bàn: “Chiều nay Nghiêm tổng nói cho tôi nghỉ lễ một bữa. Tôi mua lại cho cậu, kẻo cậu lại trách tôi uống hết nước ngọt nhà cậu." 

Thật ra là vì sau chuyện xảy ra ở sân bay ngày hôm qua, Tô Liệu khá im lặng, không nói chuyện với bất kỳ ai trong nhóm chat khiến cậu có chút lo lắng.
    
"May ghê còn chút đá bào." Tô Liệu rửa tay, lấy hai cốc thủy tinh, múc đá bào vào. Bổ quả chanh làm đôi, mỗi người thêm một thìa mật ong, cuối cùng rót soda không đường vào, đây là thức uống có đá yêu thích của Du Vũ dạo gần đây. Vì Diêm Chính cấm tuyệt cậu uống bất kỳ đồ uống có đường nào, nên cậu chỉ đành ngậm ngùi uống thế để giải khát.
    
Hai người cụng ly.
    
Du Vũ đã nhìn thấy đơn đăng kí lớp thi đua từ lâu, vốn cậu định vờ như không thấy, nhưng vị chua ngọt của soda chanh đá khiến cậu không hiểu sao vẫn mở miệng: "Cậu quyết định chưa, có đi lớp thi đua không?"
    
Tô Liệu sững sờ, lại lắc đầu, nói mình còn muốn suy nghĩ thêm.
    
Anh nhướng đuôi mắt, ý cười ngả ngớn: "Không nỡ xa tôi thì nói thẳng."
    
Du Vũ hiếm khi không phản bác lại, chỉ nghiêm túc nhìn anh: "Chúng ta dù không chung lớp vẫn có thể bơi cùng nhau, bình thường tôi sẽ đến nhà cậu chơi, không thành vấn đề."
    
Tô Liệu hỏi ngược lại: "Cậu cũng thấy tôi nên tham gia sao?"
    
"Tôi không hiểu mấy chuyện thi cử này," Du Vũ có chút ngạc nhiên, "Nhưng tôi nghĩ cậu tham gia hay không tham gia đều được, chỉ cần cậu đã nghĩ kĩ, cậu thích thì tôi luôn ủng hộ."
    
"Cậu có nhiều lựa chọn," Du Vũ chớp mắt, đáy mắt để lộ một chút hâm mộ, "Dẫu có hơi khó để quyết nhưng vẫn tốt hơn không còn lựa chọn nào."

Tô Liệu cẩn thận cất tờ đơn, thấp giọng cười cười: "Ừm."
    
 *
    
Nhị Trung có một chuyện xưa rất nổi tiếng, đó chính là "Tường ước nguyện" ở đài thiên văn. "Tòa thí nghiệm" của Nhị Trung là nơi cao nhất trong trường, trên tầng thượng có một chiếc kính thiên văn do các cựu học sinh tặng lại để Câu lạc bộ Thiên văn sử dụng. Đài thiên văn đã được xây dựng từ rất lâu, tường lát gạch trắng, không biết là nghe ai khởi xướng, có học sinh lấy bút dạ viết điều ước lên tường, vì đó là "nơi gần các vì sao nhất của Nhị Trung."
    
Từng có một đôi tình nhân nhỏ đầu mày cuối mắt ở trường, vì phân ban tự nhiên và xã hội mà bị chia rẽ, họ đã viết lên bức tường ước hẹn "Hai năm sau, gặp lại nhau trước cổng Bắc Đại". Cuối cùng, cả hai người đều được nhận vào Đại học Bắc Kinh, câu chuyện này đã trở thành một giai thoại.

Từ đó về sau, "tường ước nguyện" liền nổi tiếng, thậm chí còn được gắn nhãn hot trên tiêu đề nhật báo Ninh Cảng.
    
Nhưng vì các giáo viên cũng có thể đọc được những câu này, ngộ nhỡ viết quá rõ ràng có khi lại bị chủ nhiệm Cảnh mời lên uống nước xơi trà, không những thế còn bị cô lao công dùng chất tẩy rửa xóa đi một cách tàn nhẫn. Vì thế mỗi năm lại rút đi một ít thẳng thắn, điều ước viết trên tường ngày càng ẩn ý, giống như những áng văn về nỗi đau tuổi trẻ bán ở hiệu sách nhỏ trước trường, trên diễn đàn mỗi ngày đều người kêu ca, nói mọi người viết văn giỏi thế sao điểm văn chẳng cao thêm chút nào vậy.
    
Du Vũ rất thích đọc lời ước nguyện từ "Tường ước nguyện" trên diễn đàn, phân tích phàn nàn và những chuyện bát quái ẩn sau những câu nói đó. Cậu cũng không biết tại sao mình lại mê mẩn những thứ này, Du Vũ mơ hồ cảm thấy là bởi vì cậu cũng muốn tự mình viết gì đó lên bức tường, chỉ là cậu có cảm xúc nhưng không thể biểu đạt trọn vẹn. Cho nên vẫn luôn tìm kiếm một câu nói nói lên nỗi lòng mình, nhưng vẫn chưa tìm thấy. Du Vũ cảm thấy, nếu cậu tự tay viết nó có lẽ chỉ có thể vẽ ra một loạt bọt bong bóng.

Chớp mắt, năm lớp 10 chỉ còn lại một tháng cuối cùng.
    
Nhà trường rất coi trọng kỳ thi cuối kỳ lần này, dựa theo thứ hạng sẽ được xét vào lớp thi đua, chọn ba học sinh giỏi thành phố,… nhưng Nhị Trung xưa nay vẫn có quy định của Nhị Trung, nhà trường lo lắng học sinh thức đêm ôn tập, bèn bắt buộc có giờ nghỉ trưa, mỗi giờ tự học buổi trưa nhất định phải úp mặt lên bàn ngủ nửa tiếng.
    
Cô Diệp vẽ lên bảng đen một con mắt to, ý nói "thi nghe viết không tốt thì phải vào phòng tối", vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy hoảng loạn.

Nhìn bề ngoài, các học sinh lớp bảy đều gục xuống bàn "ngủ thật ngon", nhưng thực tế, rất ít người thực sự vào giấc, hầu hết đều dựa vào khả năng của mình để ngụy trang.
    
Vì không cần tính thành tích trong giải vô địch sắp tới, hơn nữa vẫn còn chấn thương vai, gần đây Du Vũ chỉ luyện tập giãn cơ và phục hồi chức năng là chính, thể lực tiêu hao không lớn, trằn trọc suốt một buổi trưa cũng không ngủ được. Cậu cũng không thể giống dân học bá kẹp vở bài tập giữa hai chân, đành chơi vài trò chơi nhàm chán với Tô Liệu.
    
Du Vũ luồn tay phải vào nách trái, mở lòng bàn tay ra, Tô Liệu cũng nằm sấp, duỗi ngón tay trái về phía trước, dùng ngón trỏ chọc vào lòng bàn tay Du Vũ. Nếu Du Vũ tóm được ngón tay của anh, thì Du Vũ sẽ được một điểm, nếu Tô Liệu chọc được và trốn thoát, thì Tô Liệu sẽ được một điểm.  Người thua phải bao người thắng ăn kem.
    
Tô Liệu là một đối thủ xảo quyệt, cũng có thể là do tư thế của anh linh hoạt hơn, nói tóm lại, Du Vũ lúc nào cũng chậm hơn nửa nhịp, tức không chịu được. Mãi mới tập trung tinh thần, vất vả túm được đối phương một lần, lực tay rất lớn khiến dấu móng tay của Tô Liệu hằn vệt trên làn da cậu. Mấy giây sau, Du Vũ buông tay ra, nhưng Tô Liệu lại không hề di chuyển ngón trỏ.
    
Ngón tay nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay Du Vũ, giống như bị điện giật, có chút ngứa ngáy, một đường đâm thẳng vào trái tim anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play