Cắt Sóng

Chương 40


1 năm

trướctiếp

"Này ——" Tô Liệu định đưa tay ngăn cản, nhưng cũng đã chậm.
    
Từ năm ngoái, Tô Liệu đã tự mình "lấy thân" trải nghiệm uy lực của cú đấm đó, hơn nữa qua một năm huấn luyện chuyên nghiệp, sức lực của Du Vũ chỉ có tăng chứ không giảm. Đối phương trúng ngay một đòn, máu mũi trực tiếp phun ra, nam sinh ở độ tuổi này thường dễ kích động, thấy cậu ta định đánh trả, đồng đội ở trường trung học 18 cũng tá hỏa ngăn cản: "Đừng đánh nhau! Hai người muốn bị cấm thi đấu hết sao?"
    
Tô Liệu giữ lấy Du Vũ, duy trì khoảng cách an toàn giữa hai bên. 
    
Nhóm học sinh gây ra ồn ào không nhỏ, kéo theo giáo viên đến.
    
"Có chuyện gì thế? Ai, sao trên mặt Đại Dũng nhiều máu vậy?"
    
"Thưa thầy cậu ta đánh em!" Nam sinh kia nhìn thấy thầy mình, bắt đầu dở trò bán thảm, lau vết máu trên mặt, ôm đầu, "Em cảm thấy hình như mình bị chấn thương sọ não, em phải đi bệnh viện, em muốn làm giám định thương tật."
    
Du Vũ bị Tô Liệu ôm chặt nửa người, duỗi tay chỉ vào chóp mũi đối phương: "Lại đây, để tao đấm cái nữa là hết chấn thương não!"
    
Tô Liệu không nhịn được chôn đầu vào bả vai, bật cười.
    
Trương Diễm Minh nhíu mày: "Sao em lại đánh bạn?" Dù sao học sinh bên trường trung học 18 cũng đã bị đánh đến chảy máu mũi, điều này không có lợi với bọn họ.
    
Du Vũ hung dữ trừng đối phương: "Cậu ta bịa đặt trước, lại còn mắng người." 
    
"Tao không bịa đặt! Những lời tao nói đều là thật —— nói dối thì cả nhà tao chết hết!" Nam sinh chỉ tay về phía Tô Liệu, "Không tin thì mày hỏi đồng đội mày đi, sáng chủ nhật nó ở đâu? Có phải ở khoa tim mạch không? Ngon thì hỏi đi!"
    
Một câu nói lập tức khiến nhóm học sinh trung học 18 xôn xao bàn tán. Dùng thuốc trợ tim là một đề tài vô cùng nhạy cảm, mọi người ai cũng biết loại thuốc này có thể nâng cao thành tích của vận động viên. Tuy nói Challenge Cup có khâu kiểm tra phản ứng với thuốc, nhưng dù gì cũng không phải thi đấu chuyên nghiệp, có lẽ sẽ không nghiêm ngặt như những giải đấu chuyên nghiệp.
    
Các bạn học Nhị Trung lại bối rối nhìn nhau ——
    
Bọn họ khá thân thiết với Tô Liệu, nhưng không một ai biết anh có bệnh tim.
    
Vì vậy mười mấy ánh mắt đồng loạt đổ dồn lên người anh, có hiếu kỳ, có lo lắng, cũng có ác ý. Tô Liệu hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà lát đá hoa cương trắng sạch sẽ, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Đúng, quả thật hôm đấy tôi đã đến bệnh viện số 2 Ninh Cảng."
    
"Tôi sinh ra đã mắc tứ chứng Fallot, một dị tật bẩm sinh ở tim, vì vậy vào năm hai tuổi, tôi đã phẫu thuật trị tận gốc." Âm thanh Tô Liệu rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác, "Từ đó về sau, trái tim không còn bất cứ vấn đề gì."
    
Ánh mắt anh ngay thẳng nhìn nam sinh trung học 18: "Vì mỗi ngày tôi đều luyện tập thể thao cường độ cao, nên cứ nửa năm sẽ đi kiểm tra tim toàn diện một lần, bao gồm cả kiểm tra sức khỏe, nhằm đảm bảo tôi luôn khỏe mạnh trong suốt thời gian vận động —— cậu nói không sai, tôi thật sự đăng kí rất nhiều tờ khai —— nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu xem kết quả khám bệnh." Tô Liệu mở app bệnh viện trên điện thoại, tìm báo cáo kiểm tra trực tuyến rồi đưa ra, "Tất cả đều bình thường, nên tôi cũng không cần uống thuốc."
    
"Nói một vận động viên dùng thuốc trong thi đấu là một lời buộc tội vô cùng khắc nghiệt." Tô Liệu ôn hòa cười, "Tôi hi vọng lần sau cậu sẽ suy nghĩ kĩ trước khi nói những lời này, tốt nhất là phải có đầy đủ bằng chứng."
    
Đối phương nhìn báo cáo kiểm tra, nhất thời tụt mất ba phần kiêu ngạo.

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi." Giáo viên dẫn đội trường trung học 18 ra mặt giảng hòa, gõ lên đầu đội viên gây sự, "Này thì nói hưu nói vượn!"
    
Huấn luyện viên Trương cũng qua loa quản giáo đội viên mấy câu, xem như là để chút mặt mũi cho đối phương: "Em xem, từ từ nói chuyện với nhau không phải đã rõ ràng rồi sao? Lần sau không cho phép trực tiếp động thủ."
    
Du Vũ: "..." Từ biểu hiện bình tĩnh của cô Trương, ắt hẳn bà đã sớm biết tình huống thân thể Tô Liệu.
    
Cả hai giáo viên dẫn đội đều hi vọng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, giáo viên trường trung học số 18 lục tục dắt học sinh về trước. Hội bạn học nhỏ của Nhị trung tự giác để ý tâm trạng Tô Liệu không tốt, dù trong lòng có hiếu kì cũng không dám hỏi đông hỏi tây. Mọi người lấy hành lí rồi giải tán, ai về nhà nấy. 
    
Chờ mọi người tản ra, Tô Liệu mới duỗi tay nắm lấy tay phải Du Vũ, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn đốt xương của cậu, khẽ nói: "Sao cứ nghe không lọt tai thì lại đánh người." Rõ ràng đang trách cứ, nhưng trong giọng nói mang theo ba phần đắc ý, bảy phần chiều chuộng.
    
Du Vũ cảm thấy bàn tay Tô Liệu hơi lạnh lẽo, theo bản năng nắm thật chặt. Từ lúc Tô Liệu bắt đầu giải thích, cậu đã cảm thấy mơ hồ, những mẩu kí ức vụn vặt như mảnh vỡ kéo đến ——
    
Cậu từng hỏi vết sẹo trắng ở ngực Tô Liệu là gì, Tô Liệu trả lời là vết bớt. Phải rồi, sao vết bớt có thể chỉnh tề như thế? Rõ ràng là vết tích để lại sau phẫu thuật lồng ngực; Tô Liệu nói mẹ anh có bệnh tim nên mang thai sẽ rất nguy hiểm, mà bệnh tim bẩm sinh có thể di truyền.

Tô Liệu học bơi, nhưng lại thích nhất một vận động viên trượt tuyết, Du Vũ nhiều lần tò mò tìm kiếm Shaun White, phát hiện ra khi còn bé anh ta từng mắc một căn bệnh —— không sai, chính là tứ chứng Fallot —— chỉ là cái tên này quá mức phức tạp, kẻ mù chữ như Du Vũ chỉ đọc lướt qua như gió, không chú ý đến đây là một tật ở tim bẩm sinh. Cậu chỉ đơn thuần cho rằng, Tô Liệu thích những mẩu chuyện truyền cảm hứng trong thể thao... Thậm chí còn cố ý kể cho Tô Liệu, vào năm 2008 khi bơi lội chính thức trở thành một hạng mục Olympic, quán quân cự li dài nội dung nam năm đó là một tuyển thủ người Hà Lan bị bệnh ung thư. Tô Liệu chỉ cười xòa, bộ dáng không quá hứng thú. Lúc ấy Du Vũ cảm thấy mình như một đứa nhỏ tặng quà thất bại.
    
Cậu đã từng hỏi Tô Liệu, anh chỉ ăn không ngồi rồi hay sao mà ngày nào cũng lải nhải về nhịp tim thế, Tô Liệu trả lời —— đúng đấy, anh luôn nghĩ về nhịp tim của mình. Khi ấy, Du Vũ chỉ cho rằng, người này là một người yêu thích sinh học cuồng nhiệt. Còn có cho dù Tô Liệu bệnh đến phát sốt cũng nhất định tự mình chịu đựng, không nói với người nhà...
    
Du Vũ thầm nói, cậu nên sớm hoài nghi mới đúng.
    
Cậu đoán ra cũng được, Tô Liệu chủ động nói cho cậu biết cũng được —— dù như thế nào, bí mật được Tô Liệu cẩn thận bảo vệ từng tí một không nên bị công khai với tất cả mọi người bằng cách này. Nếu không phải tại cậu kích động đánh người, có lẽ sẽ không hấp dẫn nhiều người đến vậy, có lẽ có thể giải quyết riêng tư...
    
Du Vũ cảm thấy mình là một người bạn hỏng bét: "Xin lỗi."
    
"Cậu xin lỗi cái gì?" Tô Liệu bật cười, "Bị Mao Mao lây bệnh hả?"
    
Du Vũ không tiếp lời. Có chút lo âu nhìn lồng ngực anh: "Có tốt lên thật không?"
    
"Thật, tôi đã can thiệp phẫu thuật từ nhỏ, thành công thì sẽ trị tận gốc. Không tốt thì sao tôi dám bơi? Yên tâm đi, mỗi năm đều đi kiểm tra hai lần."
    
Du Vũ lúc này mới thở phào: "Vậy thì được."   
Hai người cùng nhau đi tàu điện ngầm từ sân bay trở lại Nhị Trung, giống như trên máy bay, suốt quãng đường bọn họ không hề nói chuyện. Ở một khía cạnh nào đó, Du Vũ có thể thông cảm sở dĩ Tô Liệu không muốn nhắc về nó, có lẽ vì anh không muốn bị các bạn cùng lớp coi là bệnh nhân, nhưng điều này đồng nghĩa với việc đoạn đường của Tô Liệu sẽ khó khăn hơn bất kì ai trong số họ. Du Vũ không khỏi nhíu mày: "Hồi nhỏ tim cậu không tốt, vì sao vẫn muốn bơi?"
    
Tô Liệu cười cười, lộ ra vẻ mặt "Cái gì nên tới cũng phải tới."
    
"Có thể là do sinh non và từng phẫu thuật lồng ngực nên thân thể tôi từ bé đã không tốt, thường xuyên đổ bệnh, tim phổi lại yếu, chạy nhảy vài bước sẽ bị suyễn." Tô Liệu kể, "Hồi đấy tôi với ba ở Boston, cả lão Diêm cũng ở đấy, học chuyên ngành liên quan đến thể thao." 
    
Hai mắt Du Vũ trợn tròn xoe.
    
"Ha ha ha không ngờ đến chứ gì, lão Diêm thực sự đi du học nước ngoài." Tô Liệu bật cười, "Không biết sao ba tôi và lão Diêm đã gặp nhau ở một bữa tiệc Trung Quốc, có lẽ vì cùng là đồng hương Ninh Cảng nên nói chuyện rất hợp."

"Bởi vì từng phẫu thuật tim, bác sĩ kiến nghị tôi không nên vận động. Về nước rồi cũng thế, cường điệu nhắc đi nhắc lại với các giáo viên ở trường. Cô nhỏ sợ tôi sinh bệnh, nâng niu tôi như búp bê thủy tinh, chỉ là càng nuôi thân thể càng kém đi. Lão Diêm nói như vậy không được, chi bằng để ông dạy tôi bơi lội." 
    
"Không ngờ bơi một thời gian, sức khỏe thật sự tốt lên." Kể đến đây, đuôi mắt Tô Liệu hơi cong, "Thật ra hồi đầu tôi không thích bơi lội đâu —— mà tôi yêu loại cảm giác —— khi tôi đứng trên thao trường, tôi và tất cả bạn học đều giống nhau, bọn họ có thể làm, tôi cũng có thể làm ——."
    
Tàu điện ngầm rung lắc nhịp nhàng, Tô Liệu đem chuyện cũ kể nhẹ như bấc, nhất thời khiến Du Vũ nghe đến say sưa.
    
"Thành tích học tập của tôi vẫn luôn rất tốt, nhưng tôi biết đó không phải sự cố gắng của mình —— tôi lớn lên ở nước ngoài, sau khi về nước ba tôi tiếp tục thuê gia sư nước ngoài dạy kèm một với một, còn đăng kí khóa học nâng cao 500 tệ 15 phút, hoặc chỉ cần là sách tôi thấy hứng thú, người nhà sẽ mua cho tôi một bộ." Tô Liệu cười khẽ, "Sao thành tích có thể không tốt được? Tôi chỉ là được sinh ra từ một hòm châu báu, nhấc lên một đồng tiền vàng thôi."
    
"Còn bơi lội, là lần duy nhất tôi nỗ lực giành lấy điều mình muốn —— nên tôi vô cùng tự hào."
    
Du Vũ im lặng nhìn anh, ý nghĩ "Cùng Tô Liệu sóng vai đứng trên bục lãnh thưởng tiếp sức toàn quốc" cứ như dây leo, sinh trưởng trong lòng.
    
*
    
"Rút đơn ghi danh chuyên nghiệp?" Diêm Chính kinh ngạc trừng Du Vũ, "Em lại muốn làm cái quái gì vậy hả?"
    
"Lần này bọn em phát huy không tốt, sang năm em muốn phục thù." Du Vũ chớp mắt, phun hết ý nghĩ trong đầu ra, "Em tính hết rồi, năm nay tổ chức Olympic, huấn luyện bắt đầu sau kì nghỉ hè. Em mới 16 tuổi, sang năm chính thức tham gia giải vô địch cũng không muộn. Chẳng bằng để em dùng thân phận không chuyên, trải nghiệm giải vô địch năm nay một chút cho biết."
    
Diêm Chính thở một hơi nặng nề từ lỗ mũi: "Còn tính đến cả việc thi đấu mà không đăng kí?" Ông dừng một chút, đập quyển sổ tay lên bàn, giọng nói ngày càng lớn: "Em mơ cũng đẹp quá!" 
    
Du Vũ: "..."
    
Du Vũ nhìn thái độ của Diêm Chính dường như không quá tán đồng. Nhóc con đảo mắt một vòng, quyết định lôi Tô Liệu làm lá chắn: "Tô —— cái kia —— Tô Liệu năn nỉ em bơi thêm một năm nữa, giành quán quân với cậu ấy —— em em em đồng ý rồi."
    
Trong đội ai cũng biết, Tô Liệu không phải con ruột Diêm Chính nhưng cũng chẳng khác mấy. Mỗi khi Diêm Chính nhắc đến Tô Liệu, khóe mắt ông tự nhiên cong lên, cưng chiều không chịu được. Quả nhiên, vừa nghe tên Tô Liệu, Diêm Chính lập tức im lặng. Ông trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Thôi được rồi, trước hết thầy sẽ giúp em rút đơn, sau đó để xem có thể giành được một suất tham gia cho em mà không cần đăng kí không."

Ánh mắt Du Vũ sáng lên: "Cảm ơn huấn luyện viên!"
    
Diêm Chính không kiên nhẫn khoát tay, trên mặt viết "Tiểu quỷ nhanh lăn đi, đừng xớ rớ trước mặt chọc ông đây phiền lòng."
    
Du Vũ vừa ra khỏi văn phòng, liền thấy Trình Triết Phàm. Đối phương  ngồi dưới đất, lưng tựa vào tường, cặp chân dài cong lên, khuỷu tay chống trên đầu gối. Cậu ta ngẩng đầu lên, cứ chăm chú dõi theo Du Vũ. Du Vũ bị nhìn đến nổi da gà: "... Cậu nhìn cái gì?"
    
Trình Triết Phàm tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, lặp lại lời Du Vũ nói trong phòng làm việc, trong giọng nói còn có chút khó tin: "Tô Liệu năn nỉ cậu bơi thêm một năm, cùng cậu ấy giành giải quán quân tiếp sức?"
    
Du Vũ nghe giọng điệu kia thì nổi giận: "Đúng vậy, cậu ghen tị à?"

Trình Triết Phàm: "... Tôi ghen tị cái rắm! Tôi chỉ không hiểu hai cậu đang làm gì."
    
Du Vũ lườm một cái, không muốn cùng cậu ta nói nhảm, nhanh chân đi trước trước. Nhưng mới được mấy bước, cậu lại quay đầu thở dài: "Lừa ông ấy thôi, cậu ấy không có nói gì với tôi cả, tôi cảm thấy mình muốn chiếc cúp này hơn cậu ấy nữa."
    
Trình Triết Phàm: "..."
    
Cậu ta làm động tác "Cút lẹ đi", Du Vũ cũng nhanh nhẹn lủi đi mất 
    
Trình Triết Phàm kẹt trong tình cảnh sứt đầu mẻ trán suốt nửa năm nay, đâm ra băn khoăn về rất nhiều thứ.
    
Chẳng hạn như, Trình Triết Phàm không hiểu tại sao Du Vũ lại tạm gác thi đấu chuyên nghiệp, chỉ vì theo đuổi một chiếc cúp không có chút ý nghĩa nào với con đường phát triển của cậu. Nếu Du Vũ tham gia giải vô địch năm nay, chắc chắn có thể tham dự thế vận hội nếu lọt top 20. Cậu ta cũng nghĩ không thông, tại sao loại học thần như Tô Liệu vẫn muốn lãng phí thời gian cho bơi lội ở giai đoạn lớp 11 mấu chốt. Khi Tô Liệu đang bơi lội, đối thủ chân chính của anh có lẽ đều đang hì hục giải đề.
    
Nhưng Trình Triết Phàm cũng có một trực giác không thể giải thích được —— cậu ta cảm thấy chìa khóa cho bế tắc của mình có lẽ nằm ở những điều mà cậu ta không bao giờ hiểu được ấy.

Kỳ thực Trình Triết Phàm vẫn luôn nhớ đến lần đầu tiên cậu ta gặp Tô Liệu. Đó là một thằng nhóc gầy như khúc củi, trước ngực có vết sẹo trắng, đôi môi tím tái mỗi khi xuống nước. Thằng nhóc ấy không phù hợp với đội đào tạo trẻ của Diêm Chính, không thể theo kịp bất kì buổi huấn luyện nào, thậm chí còn luôn là người cuối cùng về đích, mỗi lần đều thở hổn hển như sắp chết đuối.
    
Trình Triết Phàm không đặt kẻ yếu trong mắt. Cậu ta nghĩ, đứa nhỏ này là do ba mẹ ép tới, rèn luyện một thời gian rồi cũng sẽ biến mất không còn tăm hơi. Trong đội nhiều người đến rồi đi, dường như mỗi hai tháng sẽ "hao" đi vài đứa. Nhưng kì lạ là, đứa nhỏ luôn bơi cuối cùng lại tiếp tục kiên trì. Mãi đến nghi thức khen thưởng trong lễ chào cờ ở trường tiểu học, Trình Triết Phàm mới biết tên Tô Liệu —— là người giành giải nhất trong cuộc thi Olympic toán cấp tỉnh.
    
Phá bỏ quy tắc, Trình Triết Phàm lần đầu chủ động bắt chuyện với một bạn học cùng đội bơi: "Cậu giỏi toán như vậy, sao lại học bơi?"
    
Bé Tô Liệu kì quái nhìn cậu ta, rất nghiêm túc nói rằng: "Giữa toán học và bơi lội không tồn tại bất kỳ quan hệ logic nào."
    
Bé Trình Triết Phàm rất không nể mặt mũi: "... Ý của tôi là, cậu bơi dở như vậy mà sao còn muốn bơi?"
    
Vì thế bé Tô Liệu cũng chẳng thèm khiêm tốn: "Bởi vì toán học quá đơn giản nên tôi phải tự tìm chút khó khăn cho mình."
    
Bé Trình Triết Phàm: "..."
    
Đến năm lớp sáu, trình độ bơi lội của Tô Liệu cuối cùng cũng được cải thiện đáng kể. Chí ít đã đạt đến mức đoạt huy chương trong cuộc thi bơi lội cấp thành phố. Vì vậy, Trình Triết Phàm với tư cách là bạn cùng trường, đã chủ động mời Tô Liệu: "Chúng ta cùng nhau bơi tiếp sức 4*100m tự do nhé?"

Không biết có phải Tô Liệu ghi thù vì cậu ta từng nói "Cậu bơi dở như vậy" hay không, từ chối ngay: "Tôi không bơi tiếp sức."

"Tại sao? Cậu và tôi, chúng ta có thể giành huy chương vàng."

Trình Triết Phàm vẫn còn nhớ ánh mắt lấp lánh thủy quang của Tô Liệu ngước nhìn cậu ta khi vừa lên bờ: "Tôi không có hứng thú với việc cạnh tranh với các trường khác. Tôi chỉ muốn thắng một người, đó là chính tôi."

Một câu nói mà Trình Triết Phàm không thể lí giải tường tận đến tận bây giờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp