Cắt Sóng

Chương 39


1 năm

trướctiếp

Hai người lại tiếp tục dùng máy mát xa "giao lưu" tình cảm. Một lúc sau, Tô Liệu mới tắt đèn, còn nói ngày mai có nhiều hạng mục, hôm nay phải đi ngủ sớm.

Du Vũ trằn trọc trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên thở dài: "Nói thật, tôi cảm thấy phần thi tiếp sức ngày mai có chút khó nhằn."

Mao Khải Kiệt, Tống Hạo và Tô Liệu ở vòng loại đều phát huy trăm phần trăm phong độ cá nhân. Vì ảnh hưởng của 400m trước đó mà tốc độ của cậu có chậm lại một chút, dù chỉ một hai giây vẫn không đủ bù đắp thời gian chênh lệch giữa họ và ba vị trí đầu.

Tô Liệu lướt điện thoại trước khi ngủ, đồng tình "Ừ" một tiếng: "Tôi xem phần thi của họ rồi, tốt lắm."

Trong nhóm chat của đội bơi lại rất náo nhiệt. Gia đình Vương Bằng Bồng nhân kì nghỉ tháng năm đi du lịch, không ngừng chia sẻ mấy cảnh đẹp của phương Tây và đồ ăn ngon trong nhóm, không quên hỏi thăm tình hình bạn bè ở thành phố Q.

[Đạo đức nhà giáo]: Thật ra ở đây cũng được, thức ăn khá ngon á

[Một chữ thiền]: Đồ ăn thì ngon đấy, nhưng mà phòng ngủ cách âm không tốt

[Bé thỏ đường hung dữ]: Cậu nghe được cái gì kỳ quái hả?

[Mao Mao]: ... Không dành cho trẻ em

[Đạo đức nhà giáo]: Kích thích dữ vậy?!

[Bé thỏ đường hung dữ]: Tớ có một người bạn kêu cổ cũng muốn nghe nữa

Tô Liệu vừa phân tích trận chung kết tiếp sức với Du Vũ, vừa trả lời tin nhắn trong nhóm: Cá voi sát thủ nói cậu ấy cũng muốn nghe nữa

[Một chữ thiền] ... ?

[Mao Mao]: ... ?

Cá voi sát thủ nằm không cũng trúng đạn, vẫn còn "trăn trở vì nước vì dân", bàn chiến lược tiếp sức ngày mai. Tô Liệu trả lời xong thì tắt điện thoại: "Đừng nghĩ nữa, làm hết sức mình, thuận theo ý trời."

"Nếu thật sự không được thì đành để sang năm. Tuy lên lớp 11 mà tôi vẫn còn bơi lội thì ba sẽ đánh chết tôi." Tô Liệu đắp chăn che kín người, "Tôi nghe nói năm sau, thế hệ kế tiếp của chúng ta, cô Trương đã chiêu mộ được mấy học sinh thể thao, bên nữ thì không biết nhưng hai nam sinh đều là tuyển thủ bơi tự do cấp I."

Hai tuyển thủ cấp I, tính cả Du Vũ và Tô Liệu, là một đội hình không thể xem thường, rất có hi vọng tranh cúp.

Du Vũ hơi chột dạ. Cậu vẫn chưa nói với Tô Liệu, nếu cậu muốn tham gia vào nhóm chuyên nghiệp của Giải vô địch quốc gia năm nay, cậu phải ghi danh với Tổng cục thể thao Trung Quốc. Sau khi ghi danh, cậu sẽ giống như Trình Triết Phàm, không còn tư cách tham gia Challenge Cup năm sau. Du Vũ há miệng, lại nuốt lời vào trong, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ "ừ" một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ phải đối mặt với một vấn đề lớn —— biểu hiện của Mao Khải Kiệt trong trận chung kết 100m lật xe. Phong độ của bạn học nhỏ thất thường giống như tâm lý của cậu ấy, như đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc. Những đợt tập luyện trước đó và cả vòng loại hôm qua, thành tích của Mao Khải Kiệt hoàn toàn có thể đạt đến cấp I. Nhưng lần này, cậu thậm chí còn về cuối bảng trong trận chung kết với thời gian tệ hại hơn cả vòng đấu loại.

Tống Hạo vừa thấy thành tích trên màn hình, lập tức vỗ trán, trong miệng lẩm bẩm thôi xong. Đúng như dự đoán, khi Mao Khải Kiệt trở lại, cả người mơ màng như bị mộng du. Tô Liệu lại đang bận thi loại 200m tự do, Từ Dữ Phong đã gấp đến độ hận không thể hô to "Bà đây là nam" mà xông vào.

Mao Khải Kiệt dùng sức lắc đầu, lắp bắp nói mình không sao.

"Đừng buồn, Mao Mao," Tống Hạo an ủi cậu, "Không giống anh, ít nhiều gì cậu vẫn còn cơ hội sang năm mà."

Mao Khải Kiệt bật khóc, nói không còn sang năm nữa, cậu bơi lội vì thi đại học, nếu mãi không lên được cấp I thì không thể lãng phí thời gian năm 11 ở hồ bơi nữa. Cậu cũng không phải học sinh năng khiếu.

Du Vũ nhìn thế nào cũng thấy cậu ấy không giống như đang ổn.

Kết thúc đấu loại, Tô Liệu lập tức trở về thảo luận cùng đồng đội, quyết định vẫn để cho Du Vũ bơi thứ hai, suy cho cùng lượt đầu của Tống Hạo không có khả năng giành được lợi thế, đối với thi đấu cự li ngắn mà nói, một khi khoảng cách bị dẫn trước, nếu không "out trình" thì sẽ rất khó rút ngắn. Chung kết toàn quốc hầu như không có ai có "trình độ" vượt bậc hơn cả, chưa kể trạng thái của Mao Khải Kiệt đã sớm suy sụp, không biết đến lúc đó sẽ như thế nào.

Ở lượt đi, Tống Hạo xếp vị trí thứ sáu. Du Vũ yên lặng đứng trên bục xuất phát, hiếm khi cảm thấy có chút áp lực. Nội dung bơi cự li ngắn chủ yếu dựa vào "sức bộc phát" của sợi cơ, cậu không có ưu thế ở phương diện này —— làn bơi bên cạnh là một anh trai chuyên bơi tự do, hình thể lớn hơn cậu một vòng. Niềm an ủi duy nhất chính là khoảng cách chưa bị kéo dãn quá xa, Du Vũ vừa lao vào nước, lập tức dốc hết sức bơi, từ hạng sáu nhảy vọt lên hạng ba.

Nhưng đến lượt Mao Khải Kiệt vẫn vỡ kế hoạch.

Du Vũ cảm thấy Mao Khải Kiệt như một quả cầu tuyết lăn xuống sườn núi, càng lăn càng lớn. Kết thúc lượt thứ ba, quả cầu tuyết đụng vào cọc gỗ, vỡ tan tành —— Nhị Trung trực tiếp rơi xuống cuối bảng.

Du Vũ không biết Tô Liệu dùng tâm trạng gì để cứu vớt lượt cuối, nhưng dưới góc nhìn của cậu, trận tiếp sức này đã sớm kết thúc rồi. Cậu thậm chí còn cảm thấy Tô Liệu nên bơi thong thả, để dành sức cho chung kết 200m cá nhân —— dù sao huy chương vàng của hạng mục ấy mới là thứ anh luôn tâm niệm. Nhưng Tô Liệu vẫn rất cố gắng vượt qua hai tuyển thủ, sau cùng giành vị trí thứ sáu.

Thi đấu vừa kết thúc, Mao Khải Kiệt bắt đầu khóc.

Trên đường trở lại phòng thay đồ, Tô Liệu bóp chặt bả vai cậu ta, có hơi nổi nóng: "Mao Mao, kết thúc chính là kết thúc, cậu không thể để nó ảnh hưởng đến hạng mục tiếp theo."

Du Vũ trầm mặc nhìn anh. Tô Liệu cố gắng kiềm chế, nhưng ngữ khí lạnh như băng nói rõ anh thật sự có chút tức giận. Nhưng cũng khó trách, thật sự quá đáng tiếc.

Làn da Mao Khải Kiệt đỏ như xung huyết, vừa lau nước mắt vừa rấm rứt xin lỗi.

Tống Hạo lên tiếng giảng hòa: "Đâu phải cậu không biết Mao Mao có bệnh cũ."

Tô Liệu buộc Mao Khải Kiệt ngẩng đầu lên nhìn mình, chậm rãi nói: "Mao Mao, không phải tớ đang trách cậu, cậu không cần xin lỗi tớ. Tớ chỉ muốn cho cậu biết, đừng tự an ủi bản thân "mình vốn là như vậy nên không sao cả" mỗi khi gặp vấn đề. Đúng, cậu vẫn là cậu, nhưng cậu có thể thay đổi nó —— và cậu cần thay đổi nó! Không chỉ trong bơi lội mà thi cử cũng vậy, nếu chẳng may thi không tốt ngữ văn, không lẽ cậu muốn mang trạng thái ấy thi hỏng toán luôn sao?"

Mao Khải Kiệt nghe đến đây lại càng khóc lớn hơn, nói đó lí do cậu chàng tụt hạng trong kì thi giữa kì.

Tô Liệu: "..."

Tô Liệu lau nước trên mặt, không tiện khuyên nhủ thêm nữa, anh phải tiếp tục chuẩn bị cho trận chung kết 200m tự do. Thấy Tống Hạo bận an ủi Mao Mao trong phòng thay đồ, Du Vũ bèn ra ngoài một mình xem lễ trao giải 4*100m tiếp sức.

Nói thật, cậu không biết nhìn người khác nhận giải có gì đáng để xem, ngoài huy chương đồng từ trường trung học số 18, cậu hoàn toàn không biết đến những cái tên khác. Nhưng khi bốn tuyển thủ mặc đồng phục học sinh đứng cạnh nhau trên bục lãnh thưởng, dường như có một sức hút kỳ lạ.

Du Vũ đã thấy cúp tiếp sức của Challenge Cup mùa này —— đúng như Tô Liệu nói, có một chú cá heo bằng thủy tinh nhỏ đang nhảy trên ngọn sóng, nghe nói ban tổ chức sẽ khắc tên của bốn vận động viên lên đế vàng, rồi gửi về trường sau một thời gian. Cậu chống tay vào lan can khán đài, xuất thần nhìn lên bục.

Cứ như vậy kết thúc?

Không lâu sau, bể bơi đã được dọn rửa sạch sẽ, loa phát thanh giới thiệu các vận động viên vào sân cho trận chung kết 200m tự do, Tô Liệu xếp ở làn thứ năm. Dường như tám thí sinh tham dự chung kết 200m tự do đều tham gia tiếp sức 4*100m, vô tình khiến lịch thi đấu "thái quá" này trở nên công bằng.

Từ khán đài nhìn xuống, các vận động viên như những chấm nhỏ, nhưng chiếc quần bơi Patrick Star và mũ bơi sequin màu hồng lấp lánh của Tô Liệu rất bắt mắt. Du Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện Tô Liệu từng nói anh không có ý định tham gia thi bơi chuyên nghiệp vì các cuộc thi chuyên nghiệp không cho phép anh mặc những trang phục này, cậu bật cười thành tiếng. Ngay tức khắc, cậu chợt cảm thấy buồn bực —— Hầu hết khán giả trong sân vận động hôm nay đều là các bậc phụ huynh, lần này mẹ của Từ Dữ Phong và ba Tống Hạo cũng tới, nếu giải vô địch toàn quốc diễn ra ở tỉnh Diêm, mẹ cậu nhất định cũng sẽ đi cổ vũ.

Tô Liệu ăn mặc gây chú ý như thế, nhưng chưa từng có người nhà đến xem anh thi đấu.

Thói quen bơi đường dài khiến Du Vũ cảm thấy 200m chỉ diễn ra trong chớp mắt. Rõ ràng Tô Liệu vừa bơi ở lượt cuối trận tiếp sức ban nãy, rõ ràng anh vô cùng ủ rũ về thành tích của Nhị Trung, nhưng Tô Liệu vẫn luôn nằm trong ba vị trí đầu, ở 50m cuối cùng vượt lên hạng một.

Áp lực càng lớn, khiêu chiến càng khó, anh lại càng phát huy vượt bậc.

Du Vũ nhìn Tô Liệu khoác áo Nhị Trung đứng trên bục lãnh thưởng cao nhất trong tiếng hoan hô vang dội, mặc chiếc quần bơi màu hồng nhạt và áo đồng phục "Wadada canxi" sung sướng vẫy tay về hướng khán đài Nhị Trung. Du Vũ co cùi chỏ tựa lên lan can, nghiêm túc nhìn anh. Thiếu niên tóc tai ướt nhẹp đứng dưới ánh đèn tụ quang, trước ngực đeo huy chương vàng.

Vẫn là không cam tâm.

Cậu muốn cùng Tô Liệu đứng trên bục lĩnh thưởng.

Ba ngày thi đấu kiêm kì nghỉ mùng một tháng năm ngắn ngày khép lại., tiếp đến là một ít phỏng vấn từ truyền thông, chụp hình lưu niệm. Mao Khải Kiệt vẫn luôn cúi đầu, không dám nói lời nào, Du Vũ cũng mất tập trung, Tô Liệu dang tay từ phía sau, mỗi bên khoác vai một người, mắng nhỏ: "Cười lên đi!"

*

Thi đấu kết thúc, cả đội lại cùng nhau ngồi máy bay về Ninh Cảng, có ba chỗ ngồi, Du Vũ bất hạnh bị xếp ngồi ở giữa. Tô Liệu thấy vậy âm thầm đổi chỗ cạnh cửa sổ cho cậu, suốt quãng đường hai người không nói với nhau một câu.

Lúc chờ hành lý ở sân bay Ninh Cảng, bọn họ vô tình gặp được vài bạn học của trường trung học số 18.

Có một nam sinh cao lớn nhìn thấy Tô Liệu, lập tức bước nhanh tới. Du Vũ biết cậu ta, là đội trưởng đội bơi trường trung học số 18, ngoại trừ Trình Triết Phàm, cậu ta là tuyển thủ bơi tự do lợi hại nhất. Có vẻ lần này chung kết tiếp sức liền kề với chung kết 200m bơi tự do khiến cậu ta phát huy thất thường, không giành được huy chương nào.

"Ái chà, trùng hợp quá." Nam sinh nọ chào hỏi bọn họ, ngữ điệu âm dương quái khí, "Vẫn là anh Liệu đỉnh của chóp, vừa bơi cả trăm mét tiếp sức xong thế mà tốc độ bơi 200m vẫn không có chút ảnh hưởng."

Tô Liệu: "... Cảm ơn."

"Dạo này tôi cứ tiếc nuối mãi, tại sao —— mấy tuyển thủ có tiếng ấy," Nam sinh kia nhìn chằm chằm giá để hành lý, tựa như chỉ đang nói chuyện phiếm lúc chờ đợi, "Không phải bị hen suyễn thì cũng bị bệnh tim nhỉ, Tô Liệu?"

Tô Liệu hơi cứng người: "...Cậu có ý gì?"

"Tô Liệu, bệnh tim của cậu có cần uống thuốc không đấy?"

Không chờ Tô Liệu trả lời, Du Vũ đã bước lên một bước, túm cổ áo cậu ta, cả giận mắng: "Mẹ nó ai có bệnh tim?"

"À." Người kia nheo cặp mắt lại, bắt đầu khoa trương xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, ra à đồng đội cậu chưa biết chuyện này à?"

Du Vũ nhất thời mơ hồ. Rốt cuộc là chuyện gì? Tô Liệu? Mỗi ngày cậu ấy đều nhảy nhót lăng xăng, sao có thể bị bệnh tim được?

Tô Liệu nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta, gằn từng chữ: "Tôi không có bệnh tim."

"Hình như hôm đó tôi gặp cậu." Nam sinh kia cong khóe môi, "Sáng chủ nhật tuần trước, tại bệnh viện thành phố số 2 Ninh Cảng, tôi đi lấy báo cáo điện tâm đồ trước trận đấu, thấy cậu bước ra từ phòng khám tim mạch, trong tay cầm một đống tờ khai."

Khi đó cậu ta mới biết Tô Liệu không phải đang tiến hành kiểm tra sức khỏe trước trận đấu — kiểm tra sức khỏe không cần nộp phí chuyên gia 200 tệ một người, cũng không cần điền nhiều giấy tờ như vậy.

Du Vũ sững sờ. Sáng chủ nhật tuần trước, bọn họ vốn đã hẹn tập bơi tiếp sức, nhưng Tô Liệu lại nói anh phải đi thi. Du Vũ đột nhiên nhớ đến việc này vì khi ấy Mao Khải Kiệt trông rất lo lắng, quấn theo hỏi Tô Liệu có chuyện gì với cuộc thi toán sắp tới, cậu nhớ Tô Liệu chỉ hời hợt trả lời đó là cuộc khi của khoa quốc tế mới khiến Mao Khải Kiệt yên lòng.

Tô Liệu nói anh phải đi thi, Du Vũ tất nhiên không nảy sinh chút nghi ngờ. Nhưng nghe ý tứ của tên này, sáng hôm ấy Tô Liệu đã đến bệnh viện?

Tiếng "ầm" phát ra từ một góc, lượng lớn hành lý dần được chuyển ra ngoài, băng chuyền "kẽo kẹt" hoạt động. 

Sắc mặt Tô Liệu rất xấu, nắm đấm siết chặt rồi lại thả lỏng, nửa ngày không nói một câu. Nam sinh trường trung học số 18 như giành được thế thượng phong, ngả ngớn huýt sáo: "Cậu uống thuốc gì thế? Chia sẻ với tôi chút đi, lần sau tôi cũng uống, biết đâu lại giành được huy chương vàng cũng nên."

Nói xong, cậu ta xách hành lý của mình, trước khi rời đi cố ý huých vai Tô Liệu, mắng một câu: "Cô nhi."

Thật ra trong lòng Du Vũ vẫn còn rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như trước giờ cậu chưa từng nghe ai nhắc đến tim Tô Liệu có vấn đề, hoặc nếu Tô Liệu đã dùng kì thi để lừa bọn họ, chắc hẳn anh đang che giấu điều gì. Nhưng trong nháy mắt nghe thấy hai chữ "cô nhi", Du Vũ tựa hồ bị cái gì kích thích, không chút nghĩ ngợi liền tung một đấm, nện vào mặt người nọ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp