Du Vũ quấn khăn tắm màu trắng quanh eo, cởi trần đi ra khỏi phòng tắm. Trông thấy Tô Liệu ngồi trên đầu giường, cúi đầu mày mò một chiếc máy mát xa nhỏ màu đen có hình số "7", trên đầu máy có một hình cầu lớn. Anh chỉ lên giường, nhếch miệng, bộ dạng nóng lòng muốn thử, hai mắt phát sáng: "Nằm xuống đi."
    
Du Vũ không còn lạ gì biểu cảm này của Tô Liệu. Trong tiết sinh học lần trước, bài tập nhóm của bọn họ là phải mổ xẻ một con ễnh ương, mấy nữ sinh cùng nhóm kì kèo mãi không chịu làm, riêng Tô Liệu luôn giữ biểu cảm này trong suốt quá trình, một mình hoàn thành tất cả thao tác. Lúc đó, các bạn học trong lớp còn thề rằng họ sẽ không bao giờ ăn món ếch cay đối diện trường học nữa, duy chỉ có Tô Liệu vẫn chưa hết thòm thèm, nói con ếch dễ thương như vậy, khiến anh rất đói bụng.
    
Nghĩ tới đây, trong lòng Du Vũ nổi lên một trận sợ hãi: "..."
    
Tô Liệu nhấn công tắc, quả cầu bắt đầu rung lên, còn phát ra tiếng "ong ong" lớn đến mức khiến Du Vũ theo bản năng lùi về sau nửa bước, hơi lảo đảo, "Chờ chút, từ từ!"
    
Tô Liệu nhướn một bên lông mày: "Hả?"
    
 "Tôi... Tôi chưa có mặc quần áo?"
    
Tô Liệu kéo cậu lên giường, không kiên nhẫn nói: "Mặc làm gì, nhanh lên tôi muốn đi ngủ rồi."
    
Du Vũ bất đắc dĩ nằm úp sấp trên giường, cảm thấy mình như cá nằm trên thớt: "..." Cứu mạng.
    
Tô Liệu đánh giá đường nét đẹp đẽ trên lưng Du Vũ, một tay sờ lên đốt xương, đảm bảo đầu máy không va vào chúng, tay kia lần theo làn da đi xuống. Cậu vừa giúp Du Vũ thả lỏng cơ, vừa bắt đầu lẩm bẩm về cơ lưng, cơ hình thang, cơ hình thoi, cơ dưới gai, cơ tròn lớn, cơ tròn nhỏ...
    
Du Vũ càng nghe càng cảm thấy mình như một miếng thịt tươi ngon.
    
Chiếc máy rung nhịp nhàng, Du Vũ cảm thấy hơi ê ẩm ở những nơi đầu máy di qua. Không biết Tô Liệu đụng trúng điểm nào, bên dưới vai trái Du Vũ đột nhiên đau đớn, đến mức khiến hai mắt cậu tối sầm lại, giật mình hét lên một tiếng kinh thiên động địa, đủ khiến bạn học ở phòng bên cũng phải dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
    
Khả năng cách âm của khách sạn không tốt lắm.
    
"Cậu nhẹ chút!"
    
"Tôi đã rất nhẹ rồi, thật sự rất nhẹ, cậu đừng lộn xộn!"
    
Động tác của Du Vũ quá lớn, ván giường kêu "kèn kẹt", trong lúc giãy dụa, đầu cậu va vào đầu giường: "A." 
    
Mao Khải Kiệt phòng bên đã bò lên giường: "?"
    
Cậu ta và Tống Hạo bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
    
Tô Liệu tắt máy, đè bả vai cậu, còn nhấn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Đau lắm hả? Ở đây sao?"

"Ở dưới."
    
Ngón tay Tô Liệu lần nữa hướng xuống dưới, nhẹ nhàng ấn một cái: "Chỗ này?"
    
"A ——" Du Vũ lập tức rên rỉ, sau đó ngay lập tức bị Tô Liệu bịt miệng, "Ưm —— "
    
"Đừng có rên, nửa đêm rồi!" Tô Liệu cắn răng mắng, "Không biết còn tưởng tôi làm gì cậu thì sao?" 
    
Du Vũ thốt lên: "Không muốn nữa! Đau quá!"
    
"Đau cũng nhịn cho tôi." Tô Liệu nổi nóng, bơi lội vốn dễ gây thương tổn cho vai, hơn nữa gần đây Du Vũ còn huấn luyện với khối lượng lớn và lịch trình thi đấu dày đặc, đây là vấn đề quan trọng. Lương tâm của anh không cho phép mình cố tình dùng sức khiến Du Vũ ăn đau, đau như vậy có lẽ đã bị chấn thương. Tô Liệu dùng đầu ngón tay xoa một vòng, cuối cùng xác định được một vị trí: "Ở đây?"
    
Du Vũ cảm thấy mình sắp mất hồn rồi: "Đúng, đúng là chỗ đó, lúc tôi ấn vào, có cảm giác như bị trật khớp vai vậy."
    
Tô Liệu khó hiểu nhíu mày: "Sưng lên rồi? Bị ngã à?" Theo lý thuyết, phần lớn vết thương do vận động quá mức gây ra đều là những cục u có cảm giác rất cứng, còn thứ anh chạm vào sưng to nhưng mềm hơn. 
    
"A?" Du Vũ ngẩn người, chợt nhớ ra, "Chỗ đó, hôm nay lúc thi đấu bị ai đó huých trúng một cái!" Toàn thân cậu không có chỗ nào là không nhức mỏi, cho nên cũng không quá để tâm đến vết thương nhỏ ấy.
    
"Có lẽ là giập mô mềm, không phải căng cơ." Tô Liệu thở phào nhẹ nhõm, "Nghỉ ngơi đến mai là được."

"Đệt," Du Vũ nhớ lại cú va chạm trời giáng lúc ấy, "Không ngờ cũng nghiêm trọng như vậy."
    
"Tôi không động vào nó nữa, mai xem lại sau. Tiếp tục."
    
Du Vũ nghe tiếng "ong ong" lại vang lên từ sau lưng.

Mao Khải Kiệt thấy cách vách đã yên tĩnh bèn tắt đèn, xoay người định đi ngủ. Nào ngờ chưa chợp mắt được bao lâu, phòng bên lại tiếp tục truyền đến...
    
Du Vũ: "A ha ha —— mẹ nó cậu đang đâm vào chỗ nào đó —— "
    
Tô Liệu cầm máy mát xa, mắng: "Cậu có thể đừng nhạy cảm như vậy không!"

Nhưng vừa ấn vào đùi Du Vũ, đối phương liền vặn vẹo như muốn "tránh nhột", khung giường cũng vì thế mà kêu cọt kẹt. Mao Khải Kiệt thất thần mở mắt ra lần nữa, bắt gặp ánh mắt của Tống Hạo trong căn phòng tối mờ, người ở giường bên cũng trừng mắt như chuông đồng.

    
*
    
Sáng hôm sau, Du Vũ thức dậy thấy người sảng khoái dễ chịu hơn, ngoại trừ vết bầm bị người khác huých trúng vẫn còn hơi sưng thì cơ bắp không còn nhức mỏi nữa.
    
Máy mát xa quả nhiên có hiệu quả thần kì.

Trận đầu là vòng loại 400m, sáng sớm Du Vũ đã lục tục đi báo danh. Nói đi nói lại, đã lâu rồi cậu chưa bơi 400m, nhưng nửa năm tập luyện ở đội tuyển tỉnh không phải vô ích, Du Vũ chỉ tùy tiện quạt nước đã khóa chặt tấm vé vào chung kết, thong thả giãn cơ để chuẩn bị cho trận buổi chiều.

Đồng thời, cả Mao Khải Kiệt, Tống Hạo và Tô Liệu cũng hoàn thành nội dung 100m tự do và chung kết 200m cá nhân. Tô Liệu giành huy chương đồng. Mao Khải Kiệt dù bị đau bụng hai ngày nhưng vẫn thể hiện rất tốt, lọt vào chung kết 100m bơi tự do. Tuy nhiên vẫn còn cách hạng I cấp quốc gia 0,47 giây.
    
"Chung kết ngày mai cố gắng nhé Mao Mao," Tống Hạo vỗ vai cậu, cười, "Làm tròn lên chút nữa là được cấp I rồi."  
    
Mao Khải Kiệt ngay lập tức đỏ mặt và cảm thấy bối rối —— vì Tống Hạo không đi đến vòng chung kết nội dung 100m tự do. Kể cả hôm qua, dù anh đã đã lọt vào chung kết 50m tự do, nhưng đáng tiếc không giành được huy chương, thậm chí không thể đến đích.
    
"Anh Hạo..."
    
Mọi người đều đã huấn luyện chăm chỉ cả năm trời, việc học của Tống Hạo lớp 11 chỉ có nhiều chứ không ít hơn bọn họ. Nghĩ đến việc anh ấy phải kết thúc phần thi cá nhân sớm, mọi người đều cảm thấy rất khó chịu, cũng không biết nên an ủi thế nào, Tống Hạo cười phớ lớ: "Đừng lo cho tôi, phần thi tiếp sức buổi chiều nay là cuộc thi cuối cùng ở cấp ba của tôi rồi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức! Có mọi người gánh, biết đâu tôi có thể hưởng hào quang chung kết lần nữa, hehe."
    
Mao Khải Kiệt lúc này mới bị anh chọc cười. Tô Liệu vỗ vai anh: "Anh Hạo, nhất định sẽ vào chung kết thôi."
    
Vừa mới ăn trưa xong không lâu, Du Vũ đã phải đứng dậy: "Tôi đi chuẩn bị thi 400m đây. Cái trình tự thi đấu này, thật sự muốn báo chánh quyền."
    
"Tôi không biết rốt cuộc lần này họ xếp thời gian biểu dựa trên cái gì?" Tô Liệu cũng không nhịn được phàn nàn, "Nghe nói có người lọt vào chung kết cả bơi bướm lẫn bơi ngửa, cuối cùng hôm nay vì vấn đề thời gian nên phải bỏ một nội dung."
    
Sau khi hoàn thành hạng mục 400m đơn hôm nay, Du Vũ chỉ được nghỉ ngơi chưa đến một tiếng đã phải tham gia hạng mục tiếp sức. Tương tự, nếu bọn họ lọt vào chung kết tiếp sức toàn quốc, Tô Liệu là người đảm đương 200m vào sáng mai cũng sẽ phải đối mặt với tình trạng khó khăn như cậu hôm nay. 
    
Dựa trên thành tích vòng đấu loại ở tỉnh, Du Vũ được xếp ở làn thứ tư. Cậu không chần chừ, ngay khi lao xuống nước, lập tức nương theo tiết tấu bơi cự li dài mà bứt phá lên trước. Ở 200m đầu, chênh lệch giữa Du Vũ và tuyển thủ thứ hai, thứ ba không lớn, nhưng ở 200m sau đó, khoảng cách giữa họ ngày một xa, chẳng mấy chốc Du Vũ đã dẫn trước nửa bể.
    
Tiếng người cổ vũ vẫn huyên náo trên khán đài, nhưng khoảng không trước mắt cậu vô cùng tĩnh lặng, trống trải.
    
Du Vũ tin chắc cậu nên là nhà vô địch cho dù cậu xuất phát từ vị trí thứ mấy. Cân nhắc kĩ chiến thuật, thậm chí cậu còn cảm thấy mình nên thả lỏng một chút, tiết kiệm sức cho trận tiếp sức một tiếng sau. Nhưng cậu cũng không biết thứ năng lượng đang sôi sục trong lòng là gì, buộc cậu không chút do dự xông về phía trước.

Du Vũ đột nhiên nhận ra mình đã thay đổi.
    
Từ trước đến nay, Diêm Chính luôn đánh giá cậu thiếu hụt "tham vọng". Đối với việc này, Du Vũ không hiểu, nếu có người dẫn trước cậu, cậu vẫn muốn vượt qua, tại sao lại nói cậu không có tham vọng chứ? Cho nên cậu cho rằng, thứ "tham vọng" mơ hồ mà Diêm Chính nhắc đến thuộc lĩnh vực huyền học cậu không thể lí giải.

Nhưng bây giờ, cậu dường như đã vô tình bắt được sợi dây huyền học ấy —— ngay cả khi đường bơi bên cạnh trống rỗng, ngay cả khi không có bọt nước bắn tung tóe trước mặt, cậu vẫn tự hỏi đi hỏi lại bản thân —— liệu đây đã là giới hạn của cậu chưa? Liệu cậu có thể bơi nhanh hơn?  Nhanh hơn nữa?!

Lần đầu tiên Du Vũ phát hiện mình không phải vì tranh giành, không phải vì tức giận hay bị khiêu khích mà muốn vượt qua người khác, cậu chỉ đơn thuần muốn biết trong giai đoạn tốt nhất của cuộc đời, ở tốc độ nhanh nhất cậu có thể đạt được những gì.
    
Hết sức hết mình, không nuối tiếc!
    
3 phút 57 giây 23.
    
Ngay khi màn ảnh lớn hiện thành tích của Du Vũ, phía sau tên còn đánh dấu sao, toàn nhà thi đấu đều ồ lên. Du Vũ phá vỡ kỉ lục 400m bơi tự do của giải vô địch trung học toàn quốc. So với những vận động viên 400m chuyên nghiệp từ tuyển tỉnh thì thành tích này không đáng kể, nhưng Du Vũ lại một lần nữa lập kỷ lục mới cho mình ở nội dung 400m, cải thiện thêm 4 giây chỉ sau vỏn vẹn nửa năm.

Thậm chí phá vỡ kỉ lục của Trình Triết Phàm năm ngoái.
    
Du Vũ không có thời gian để xem lại chi tiết cuộc thi hôm qua, cũng không có thời gian nghiền ngẫm trận 400m hôm nay, sau khi nghiêm túc giãn cơ, nghỉ ngơi chưa đến mười phút, cậu lại bắt đầu sẵn sàng cho cuộc đua tiếp sức. Nơi bả vai bị va chạm lại nhói lên không rõ nguyên nhân. Du Vũ mặt không đổi sắc, khẽ nhíu mày.

Tô Liệu có chút lo lắng nhìn cậu: "Cậu thấy sao rồi?"
    
Du Vũ giả vờ giả vịt: "Một ngày tôi bơi 15000m còn được, cậu nói xem tôi thấy thế nào?" 
    
Có 42 đội tuyển đến từ 14 tỉnh thành tham gia vòng loại nội dung chạy tiếp sức 4*100m. Không thể không nói Tống Hạo thực sự là một thanh niên đáng tin cậy với tâm lý ổn định, anh hoàn thành lượt đi tốt hơn so với trận 100m cá nhân của mình, sự tự tin của Mao Khải Kiệt trong trận chung kết tăng lên rất nhiều, phong độ ổn định. Ngược lại lượt giữa của Du Vũ không quá nổi trội vì cơn mệt mỏi còn sót lại từ trận đấu 400m. Ở lượt cuối, Tô Liệu đã vượt qua một tuyển thủ đội khác. Kết quả Nhị Trung chỉ vượt qua vòng loại với vị trí thứ hai trong nhóm và vị trí thứ bảy toàn bảng, kết thúc ngày thứ hai của Challenge Cup.
    
Bên nhóm nữ sinh, chỉ có Từ Dữ Phong và Dương Tuệ có tên trong danh sách thi toàn quốc, Từ Dữ Phong thành công giành huy chương vàng bơi ngửa, màn thể hiện bơi tự do của của Dương Tuệ cũng thuận lợi đạt cấp I. Trương Diễm Minh vô cùng hài lòng với biểu hiện của cả đội, cười ngoác miệng đến mang tai.
    
Khách sạn do nhà tài trợ sắp xếp có cung cấp phòng tập thể hình riêng, không ít vận động viên tranh thủ giúp nhau xoa bóp và giãn cơ. Du Vũ mượn một con lăn xốp*, nằm lăn trên thảm rất lâu nhưng vẫn cảm thấy không được gãi đúng chỗ ngứa, không ấn đến những vị trí bị nhức mỏi.

Thực tủy biết vị*, Du Vũ không còn cách nào, mặt mày xám xịt tìm Tô Liệu. Cậu liếm môi, cảm thấy mấy câu "tôi lại muốn" rất khó nói ra, dù sao mát xa giùm người khác cũng là chuyện chân tay. Du Vũ suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi đường vòng, thái độ hiếm khi khẩn thiết: "Anh Liệu, hôm nay có mệt không?"

(*) Làm một lần rồi thì muốn làm tiếp
    
Tô Liệu dựa vào đầu giường, chăm chú giải đề trên Ipad, không ngẩng đầu lên: "Không mệt. Hôm nay tôi còn thoải mái chán, ngày mai mới có nhiều hạng mục."

Du Vũ đảo mắt một vòng: "Thế máy mát xa đâu rồi? Để tôi xoa bóp cho nhé?" 
    
"Ha, tốt vậy?" Tô Liệu lười biếng nâng mí mắt, "Đừng hòng dụ dỗ, tôi thấy cậu định trả thù tôi thì có."
    
Du Vũ cảm giác kế hoạch của mình đã phá sản: "...Bộ tôi là loại người như vậy à!"
    
Ánh mắt Tô Liệu lại tập trung vào màn hình Ipad, cầm bút cảm ứng khoanh đáp án: "Cho Phong ca mượn rồi, bọn họ dùng xong sẽ đến lượt anh Hạo và Khải Kiệt. Tôi không cần, cậu muốn dùng hả?"
    
Du Vũ có chút cứng ngắc bĩu môi, còn chưa kịp nói gì, dòng chữ "tôi muốn nhưng tôi không thừa nhận đâu" đã viết đầy trên mặt, Tô Liệu nhìn cái bộ dạng khó xử đó mà bật cười. Anh đặt máy tính bảng trong tay xuống, dùng bút cảm ứng nâng cằm Du Vũ, khẽ cười: "Không phải tối hôm qua cưng khóc lóc kêu anh dừng lại sao?"
    
Du Vũ cầm gối đập lên mặt anh: "Đệt, tôi không có khóc!"
    
Tô Liệu không cam lòng yếu thế, cũng nhặt một cái gối.
    
Phòng tiêu chuẩn của khách sạn có bố cục hình chữ nhật thông thường, cũng không thiếu chăn ga gối —— cho nên khi Mao Khải Kiệt đẩy cửa vào trả máy mát xa, ngay lập tức nhìn thấy hai người lăn lộn trên giường, người nọ đè lên người kia, ôm gối ẩu đả, chăn đệm lộn xộn.
    
Mao Khải Kiệt đứng sững ở cửa, hình như nghĩ đến âm thanh kì lạ tối hôm qua: "... Hơn nửa đêm rồi các cậu còn làm gì vậy?"
    
Hai người nghiêng đầu qua chỗ khác, tranh nhau nói.
    
Du Vũ: "Đánh nhau trên giường?"
    
Tô Liệu: "Giao lưu tình cảm?"
    
Mao Khải Kiệt đặt máy mát xa lên vali, vội vã xoay đi: "...Hai cậu tiếp tục giao lưu đi, làm phiền rồi."

____^_^____

Tác giả có lời muốn nói:

Trong cuộc thi học sinh trung học ngoài đời thực, 400m tự do và tiếp sức đều tổ chức chung kết ngay, lịch trình sẽ không vô lý như vậy hahahahaha chịu khó

Ps phòng hờ! Không phải là spoil, hahaha, phiên bản đầu tiên của bản sao đã được viết, cuối cùng trận đấu tiếp sức không giành được cúp vô địch

Vì tôi nghĩ tuổi trẻ sẽ luôn để lại những tiếc nuối, nhưng dù không có cúp vàng thì họ vẫn còn một kỉ niệm lấp lánh khó phai.

____^_^____
(*) Máy mát xa cầm tay

(*) Ống lăn xốp


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play