Cắt Sóng

Chương 37


1 năm

trướctiếp

Sau khi Du Vũ chậm lại, lập tức trở thành cái đuôi của đội. Mắt thấy hạng nhất cách mình ngày càng xa, nói không nghi ngờ nhân sinh là không có khả năng, Du Vũ cảm giác nếu mình là cá nóc, hiện tại nhất định sẽ nổ thành khinh khí cầu.
    
Có chuyện gì với mấy người vậy?
    
Sao ai cũng bơi nhanh như vậy?
    
Điên rồi? !
    
Hay là ngày thường luyện tập, bọn họ cố ý che giấu thực lực?
    
Du Vũ bơi ở vị trí đếm ngược, nội tâm dày vò, mỗi một tế bào trong cơ thể đều hối thúc cậu đuổi theo. Nhưng lịch sử vô số lần thất bại đã dạy cậu —— với đoạn đường vạn mét, lãng phí sức lực ắt sẽ nhận nhiều hậu quả xấu.
    
Ổn định. Làm theo đúng kế hoạch. Yên ổn làm người cuối cùng.
    
Du Vũ nương theo nhịp điệu trong đầu, ý thức kiểm soát từng cơ bắp trên cơ thể, duy trì tần suất quạt nước.
    
Vòng lặp <Tỳ Bà Hành> tưởng vô tri lại có tác dụng xoa dịu rất tốt, dần dần, cậu nhận ra việc những tuyển thủ bên cạnh đang ở đâu, làm gì đã trở thành một loại tạp âm có cũng được mà không có cũng không sao.
    
Trong trời đất, chỉ có mình cậu.
    
Cậu kiểm soát được cơ thể mình.
    
Đường đua nước mở ở vịnh Lưỡi Liềm thiết lập tương tự như ở bờ biển Trân Châu, tiêu chuẩn 2500m*4 vòng. Diêm Chính vạch ra một kế sách cho cậu, ba vòng đầu duy trì tốc độ tập luyện, trước khi bắt đầu vòng cuối thì nhận tiếp ứng. Ngay khi đến phao báo hiệu của vòng cuối, bắt đầu dốc toàn bộ sức lực bức tốc lên trước.
    
Kết thúc vòng một, Du Vũ trơ mắt nhìn tốp đầu "thần tiên đánh nhau", cách mình hơn 200m, nội tâm bình tĩnh lạ thường.
    
Thôi, kết quả xấu nhất có thể là gì chứ? Chỉ là không được tham gia giải vô địch năm nay.
    
Cuối 5000m chặng hai, hầu hết mọi người đã tiến hành bổ sung lần một, Du Vũ không vội tăng tốc, ổn định đuổi theo, rút ngắn khoảng cách giữa mình và người đứng đầu. Xếp hạng phía trước thay đổi mấy lần, Du Vũ cũng không quá quan tâm, nhưng phát hiện ra số ít người dẫn đầu lúc đầu đã rơi xuống vị trí trung bình và thấp hơn.
    
Cậu vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm như cũ.
    
Với tốc độ bơi này, Du Vũ rất thoải mái. 5000 mét trước đó như một màn khởi động nhẹ nhàng, cậu vẫn còn đủ năng lượng nghênh đón nửa trận sau.

Đáy lòng Du Vũ lại rục rịch ngóc đầu dậy —— bây giờ cậu chỉ cần tăng tốc một chút, là có thể một hơi vượt qua bảy tám người trước mắt, bao gồm cả Trình Triết Phàm. Đây là một sự cám dỗ rất ngọt ngào, đương nhiên cũng có nguy cơ vì tranh đua gay gắt với những người xung quanh để giữ vững vị trí mà rơi vào cục diện bế tắc, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thể lực.
    
Trong đầu cậu lại hiện lên câu nói: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được phá vỡ tiết tấu của em."
    
Du Vũ bơi theo sau "bức tường người", đảm bảo khoảng cách không bị ảnh hưởng bởi sóng nước của đối thủ, tiếp tục niệm <Tỳ Bà Hành>
    
Kết thúc vòng đua thứ ba, Du Vũ bổ sung đường, tinh thần cũng vì đó mà phấn chấn hẳn lên.
    
Vòng cuối cùng!
    
Ngay khúc cua đầu tiên, Du Vũ quyết định vượt lên và bắt đầu tăng tốc.
    
Còn sáu, bảy tuyển thủ trước mặt cậu. Điểm vuông góc giữa hai đường thẳng là đoạn đường ngắn nhất, không ai muốn phí thời gian ở khúc cua, mỗi lần như vậy, các vận động viên gần như "dính" sát nhau, đây cũng là điểm "đặc sắc" của bơi cự li dài.
    
Du Vũ luôn rất giỏi trong việc tìm vị trí thích hợp nhất cho mình trong dòng nước chảy xiết khó lường. Nhưng lần này, trong trận "vật lộn" kịch liệt, cậu chợt cảm thấy bị cùi chỏ của người nào đó húc mạnh vào bả vai, đau đớn đến mức khiến cậu phải chửi thề trong lòng, sau đó, đôi chân đang đạp nước dậy sóng mãnh liệt chợt đá phải thứ gì đó...
    
"Tuýp ——" Trên thuyền huấn luyện vang lên tiếng còi, trọng tài dùng loa hô to số hiệu của cậu.
    
Trong nháy mắt Du Vũ có chút ngây ngốc, oan ức xen lẫn bối rối.
    
Không phải người khác va vào cậu sao?
    
Tại sao cậu lại là người nhận thẻ vàng?
    
Nếu như bị thổi còi lần nữa, có phải cậu sẽ lập tức bị truất quyền thi đấu theo luật không? 
    
Du Vũ không kịp nghĩ nhiều, vô số tâm tư tụ vào một điểm ——
    
Chết tiệt, xông lên trước rồi nói tiếp!
    
Du Vũ như được cởi bỏ gông xiềng, rốt cục cũng buông tay.

Cậu trở thành tuyển thủ đầu tiên bắt đầu chạy nước rút trong cả trận đấu.  Cậu dẫn đầu bơi ra khỏi phao thứ nhất, dần tách khỏi những hạng sau mà đuổi theo người đứng đầu. Trong các trận đấu tập nước mở nội bộ trước đây, Du Vũ từng nhiều lần bức tốc sớm hơn lẽ thường. Thế nên, chưa có chặng nước rút nào mà cậu lại sung sức như lần này.
    
Cậu từ bỏ <Tỳ Bà Hành> quay cuồng trong tâm trí. Nếu có một BGM —— đó phải là tiếng sóng vỗ, tiếng động cơ của thuyền huấn luyện, tiếng cánh tay đập vào mặt biển, tiếng nước bắn tung tóe từ mắt cá chân của cậu, và thỉnh thoảng có tiếng hải âu kêu —— cậu thấy tự hào —— tất cả những âm thanh ấy lọt vào tai cậu, là một hành khúc hào hùng!

Vượt qua phao báo hiệu số hai, cậu vững vàng dẫn trước ba đối thủ.
    
Tiếp tục vượt qua phao số ba, giữa Du Vũ và vạch đích không còn vật cản! Đường đua 1000m cuối "bằng phẳng", trước mặt cậu chỉ còn bốn tuyển thủ, cậu xếp hạng năm. 
    
Hạng năm! Là thành tích tốt nhất trong đấu tập nội bộ của Du Vũ.

Vào khoảnh khắc đó, Du Vũ cảm thấy mình không còn gánh nặng nào nữa.  Cậu không cần vào được ba vị trí đầu. Ngay cả khi cậu chỉ vượt qua một người, cậu đã phá vỡ kỷ lục cao nhất của chính mình rồi.
    
Qua nửa cây số, vào 500m cuối cùng, tất cả mọi người đều vọt lên, khiến việc thăng hạng càng thêm khó khăn. Nhưng chỉ có Du Vũ biết rõ khoảng cách giữa mình và tuyển thủ số bốn vẫn đang đều đặn rút ngắn. Cậu đột nhiên mơ hồ cảm thấy mình thật sự có thể vượt qua được!
    
Ngược lại, tuyển thủ vốn đứng ở vị trí thứ hai lại đuối sức nên bị tụt một bậc, dần dần rơi về vị trí thứ ba và thứ tư, lúc này cánh tay của Du Vũ cũng cảm nhận được sóng nước bọn họ đánh tới. 

Nhưng ba tuyển thủ phía trước gần như bơi song song với nhau, Du Vũ muốn vượt qua, không bơi đường vòng chắc chắn sẽ xảy ra va chạm. Bơi đường vòng đồng nghĩa với việc phải bơi một khoảng cách xa hơn thông thường, nhưng nếu chấp nhận va chạm...Cậu nghĩ ngay đến thẻ vàng của mình.
    
Du Vũ lại do dự.
    
Thời gian không còn nhiều nữa.
    
Không biết có phải bọn họ cảm giác cậu tồn tại phía sau hay không, có người thân thiện "lệch" sang một chút, tạo cho một khoảng trống để Du Vũ xông lên phía trước. Du Vũ không chần chờ, thấy có cơ hội liền trực tiếp vọt lên. Suy cho cùng cậu vẫn không hiểu tại sao những nội dung tốn nhiều thời gian như bơi cự li dài vẫn xếp hạng như nội dung bơi cự li ngắn, tính bằng giây bằng phút. Trong 100m cuối cùng, thứ hạng của năm tuyển thủ dẫn đầu đã có sự thay đổi to lớn, rốt cuộc Du Vũ đã dùng lợi thế nhỏ vượt qua vị trí thứ tư, thành công giành lấy hạng ba toàn đoàn.
    
Đào Trạch Ba hạng nhất.
    
Anh ta vừa lên bờ, lập tức quay sang nói với Du Vũ: "Đổi thành một trận đấu khác, sẽ không có ai nguyện ý nhường cậu, cậu phải dũng cảm xông vào."  
    
Du Vũ nghe vậy, trên mặt chợt cảm thấy có chút nóng bừng.
    
"Đừng lo lắng." Đào Trạch Ba xoa đầu cậu, "Tôi có thể cảm nhận được sóng nước của cậu, tiến thoái mấy lần, muốn lên rồi lại chùn bước. Trong giai đoạn nước rút, nếu do dự có thể sẽ vụt mất huy chương."
    
Du Vũ chớp mắt, hồi tưởng lại khi Đào Trạch Ba dịch sang một bên, lồng ngực vẫn hồi hộp không thôi. Khi đối phương nhường ra một con đường, cũng là lúc Đào Trạch Ba mở ra một cơ hội cho cậu. Đương nhiên, ở chặng cuối, Đào Trạch Ba đã vượt qua cậu một cách dễ dàng. Và con đường "rộng rãi sáng sủa" trước mắt ấy như một sự dẫn dắt của tiền bối, soi sáng phương hướng cho cậu.
    
Du Vũ hơi thất thần.
    
"Tốt lắm, lần này Du Vũ khống chế tốc độ rất tốt!" Sau khi lên bờ, Diêm Chính liên tục vỗ lên lưng thiếu niên, chỉ sang Trình Triết Phàm và những người khác, "Có thấy nhóm thanh niên tăng tốc ngay từ đầu không? Cho rằng mình trẻ tuổi, khí huyết phừng phừng, hận không thể tranh chấp với người khác vỡ đầu chảy máu, cuối cùng bơi thành thứ gì!"
    
Mấy tuyển thủ trẻ tuổi còn bận trách cứ lẫn nhau, nổi nóng tại chỗ, nào là "Tại cậu cứ bơi nhanh", "Tôi cmn phải buộc theo nhịp bơi của cậu", "Mấy cậu làm tôi rối hết cả lên"...
    
Đào Trạch Ba bật cười thành tiếng, nói ngày thường chủ yếu tập luyện ở hồ, chung quy vẫn vì thiếu kinh nghiệm bơi cự li dài.
    
"Bởi, không thể để mất kiểm soát ở 50m đầu của một cuộc đua 200m!" Diêm Chính mở to mắt, "À phải, Du Vũ, chuyện đăng kí —— "
    
"A, em trễ rồi!" Du Vũ nhìn đồng hồ, đến cả thời gian ăn mừng hạng ba cũng không có, vội vã tháo kính và mũ bơi, chân trần chạy vào phòng thay đồ, "Năm rưỡi em phải lên máy bay đến thành phố Q, khi nào em trở về rồi bàn tiếp!"
    
Vòng chung kết giải vô địch trung học toàn quốc đã bắt đầu từ sớm, nhưng hạng mục cá nhân và tập thể của Du Vũ đều diễn ra vào hai ngày hôm sau. Hôm qua mọi người trong đội bơi Nhị Trung đã bay đến thành phố Q để làm quen với địa điểm thi đấu, hôm nay là lễ khai mạc và thi các hạng mục của ngày đầu tiên. Du Vũ khởi hành muộn hơn một ngày vì trận đấu ở tuyển tỉnh.
    
Từ vịnh Lưỡi Liềm đến sân bay Ninh Cảng mất một tiếng rưỡi đi tàu điện ngầm. Du Vũ giống như đi đánh trận,  mới từ dưới biển lên đã vội vàng phải đi.
    
Diêm Chính gọi với theo: "Thằng nhóc quỷ nhà em nhớ giãn cơ, coi chừng bị thương!"
    
"Này, Du Vũ!" Trình Triết Phàm gọi từ sau lưng cậu.

Gần một năm qua, đây là lần đầu Trình Triết Phàm chủ động bắt chuyện: "Nếu cậu dám nhường huy chương vàng 400m bơi tự do cho tỉnh khác, tôi nhất định sẽ đánh cậu một trận."
    
Lời này nghe không dễ chịu lắm, nhưng Du Vũ nghĩ nếu là Trình Triết Phàm, cũng tạm coi như một lời khích lệ thân thiện. Cậu cong khóe môi, phất tay với cậu ta: "Cảm ơn!"
    
Từ vịnh Lưỡi Liềm đến sân bay đi thẳng theo hướng bắc, sau đó từ ga tàu điện ở thành phố Q về đến khách sạn, gộp lại cũng mất năm, sáu tiếng.
    
Sự mệt mỏi và phấn khích sau cuộc đua cự li dài vẫn chưa kết thúc, trái tim cậu lại thêm hồi hộp trước chuyến du lịch mới mẻ. Du Vũ lúng túng ngồi xuống cabin, cậu bắt chước hành khách xung quanh thắt dây an toàn, tim đập không ngừng trong lồng ngực. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên cậu rời tỉnh Diêm, cũng là lần đầu tiên cậu đi máy bay.
    
Mất hơn một tiếng rưỡi để bay từ Ninh Cảng đến Thành phố Q.
    
Du Vũ không bao giờ ngờ được —— một tiểu vương tử lăn lộn trên thuyền đánh cá, lướt trên con sóng từ nhỏ, sẽ bị say máy bay.
    
Cậu đã từng vô số lần cười nhạo bạn bè say sóng. Bây giờ lại toát mồ hôi lạnh, choáng váng buồn nôn, lỗ tai ù đi, chân tay không có chút sức lực, cảm giác đau nhói khi bị cùi chỏ huých trúng buổi chiều đột ngột tái đi tái lại.
    
Du Vũ: "..." Hủy diệt hết đi, quả nhiên cậu vẫn hợp với biển hơn.
    
*
    
Khi Du Vũ đến nơi đã gần chín giờ tối, dọc đường về phòng, Tô Liệu đã phổ cập một loạt tình hình thi đấu hôm nay lại cho cậu.

Điều kiện thi đấu cung cấp rất tốt, cứ hai vận động viên được sắp xếp ở chung một phòng tiêu chuẩn, Du Vũ và Tô Liệu đương nhiên được phân ở cùng phòng. Vì đến muộn, cậu không vội chào hỏi mọi người mà trực tiếp về phòng sau khi báo với người dẫn đội, cô Trương.
    
Tô Liệu đã thay đồ ngủ, ngạc nhiên hỏi: "Sao trông cậu như sắp chết đến nơi rồi thế?"

Khuôn mặt nhỏ ngắn của Du Vũ trắng bệch: "Nói ra có khi cậu không tin, tôi say máy bay."
    
Tô Liệu thở dài, chỉ tay vào mặt tường: "Phòng bên cũng ngất lên ngất xuống, từ hôm qua đến giờ thi thoảng lại buồn nôn, cũng may hôm nay không phải thi đấu."
    
Du Vũ: "..." Xem ra hội chứng "sợ kì thi" của Mao Khải Kiệt lại tái phát.
    
Tô Liệu đưa danh sách thi đấu: "Ầy."
    
"Tôi không nói trước với cậu, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến trận đấu hôm nay của cậu, nhưng thời gian lần này không có lợi cho cậu lắm." Tô Liệu hơi nhíu mày, "Vòng loại 400m nam là trận đầu vào 9 giờ sáng mai, 7 giờ tập trung nên bắt buộc phải ăn sáng sớm, đến 1 giờ 30 chiều là trận chung kết 400m nam, sau đó là sơ loại tiếp sức 4*100m nam lúc 2 giờ 45. Hôm nay cậu vừa bơi cự li dài, áp lực thể chất tương đối lớn."

Du Vũ nhìn đồng hồ chỉ chín giờ hơn, thiếu chút nữa trợn trắng mắt: "..."
    
Trằn trọc một đường, mặc dù chỉ cần "ngồi" nhưng cũng không giảm bớt sự mệt mỏi dư lại của trận đấu vừa rồi chút nào. Du Vũ dứt khoát ngã xuống giường: "Ngủ ngon."
    
"Cậu như vậy không được đâu." Tô Liệu một tay ôm bả vai cậu, nhẹ nhàng nói: "Cậu đi tắm nước nóng trước đi, tắm xong tôi lấy máy matxa cho cậu thư giãn, mau lên."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp