Cá voi sát thủ UmiUmi 1. 5m!
    
Tới khi Tô Liệu nhét con gấu bông bự vào lòng Du Vũ, cậu vẫn còn lâng lâng như nằm mơ. Từ sáng sớm đến giờ, trong đầu Du Vũ chỉ có huấn luyện, sớm đã quên chuyện sinh nhật, bây giờ mới nhớ ra mẹ dặn cậu tối nay phải về nhà ăn cơm.
    
UmiUmi là đối tác sở hữu trí tuệ của Công viên bờ biển thành phố Ninh Cảng, Du Vũ lén nhìn giá của em cá voi sát thủ, nhất thời cảm thấy có chút phỏng tay, đẩy ra cũng không được mà khư khư giữ lấy cũng không đúng.
    
Tô Liệu nhìn ra cậu đang xoắn xuýt, vội vàng giải thích: "Đáng lẽ cậu đã tự mình giành được nó rồi, coi như năm ngoái tôi bỏ tiền ra mua cá voi sát thủ cho em gái —— dù sao cũng dùng thẻ của ba tôi, cậu đừng để ý."

Du Vũ hít sâu một hơi, lúc này mới ôm thật chặt cá voi sát thủ vào lòng: "Cảm ơn."
    
Chất liệu gấu bông của UmiUmi rất tốt, lông tơ mềm mại, ruột gối có độ đàn hồi tốt, ôm trong tay cực kỳ thoải mái.
    
Du Vũ nhớ lại những gì xảy ra ở Vịnh Lưỡi Liềm năm ngoái, cảm thấy như mọi chuyện đã lâu lắm rồi.
    
Khi ấy, cậu cảm thấy Tô Liệu chính là kẻ đáng ghét nhất thế giới, hận không thể giựt lại bé cá voi và đè anh ra đất đập một trận. Khi ấy, cậu giận dỗi nói mình sẽ không bao giờ bơi nữa, không muốn đến Nhị Trung, cũng không thích trở thành vận động viên. Khi ấy, cậu chắc chắn sẽ ngất xỉu nếu bơi 10000m mỗi ngày.
    
Nhưng bây giờ...
    
Một ngày 17000m cũng có thể, thậm chí cậu còn đang chuẩn bị tham gia giải vô địch cự li dài toàn quốc.
    
Thời gian trôi qua thật nhanh.
    
"Này, nhìn thấy cá voi sát thủ sao lại ngơ ngác rồi?" Tô Liệu cúi xuống trước mặt Du Vũ, mỉm cười phất phất tay, "Muốn dẫn cậu đi mua bánh kem."
    
Du Vũ ôm cá voi lớn, lắc đầu như trống bỏi. Con cái voi sát thủ này đã tốn lắm rồi, sao có thể không biết ngại để người ta mua bánh kem cho mình nữa.

Tô Liệu cũng không thích ăn bánh kem, hờ hững nhún vai: "Vậy thì về thôi."
    
Du Vũ ôm cá voi sát thủ, càng ngại hơn: "Cũng đâu cần phải trốn học."
    
"Không biết buổi chiều khi nào các cậu mới xong, sợ không đến kịp thì lỡ mất. Đúng lúc lớp thi đua chán chết đến mốc meo cả lên." 
    
"Được rồi, vậy lần đầu trốn học thấy thế nào?" 
    
Tô Liệu: "Mẹ kiếp, ngầu kinh."
    
Du Vũ: "..." Xong.
    
Cách nhanh nhất từ Vịnh Lưỡi Liềm về Nhị Trung là bắt tuyến tàu điện ngầm số 2, Du Vũ cao 1m8, trong ngực còn ôm một con gấu bông cá voi bự, khiến quần chúng xung quanh thi thoảng lại liếc nhìn, thậm chí còn có một chị gái xinh đẹp kinh ngạc thốt lên "Đáng yêu ghê". Du Vũ bị người khác nhìn đến ngượng ngùng, trực tiếp vùi mặt vào phần lông xù của bé cá voi, khiến mọi người trên tàu điện bật cười khúc khích. Gấu bông cá voi sát thủ có hai đốm trắng trên đầu và một đôi mắt to bằng cúc áo, lấp lánh rất dễ thương. 
    
"Cậu cần gì phải như vậy." Tô Liệu duỗi tay kéo cổ áo Du Vũ. Quần áo thể thao vốn rộng rãi hơn bình thường, Du Vũ lại không kéo khóa. Tô Liệu đội mũ áo lên đầu Du Vũ, nhét cá voi sát thủ vào trong áo thể thao rồi kéo dây kéo lên, chỉ để cái đầu tròn của bé cá voi nhô ra khỏi cổ áo cậu.
    
Hai người một mặc đồng phục, người kia mặc đồ thể thao cùng lúc bật cười tiếng ngỗng. Người qua đường liên tiếp quăng đến mấy ánh mắt ghét bỏ, trong mắt viết to "Mấy đứa nhỏ kém thông minh này ở đâu ra vậy?"
    
Hôm nay Du Vũ hơi thấm mệt, nhắm mắt lại, cảm thấy thật thoải mái. Cậu giữ nguyên tư thế này, tựa lên vai Tô Liệu: "Đến nơi thì gọi tôi."
    
Tô Liệu cũng dựa đầu mình lại gần, giơ tay lên, cười thật tươi, lén chụp ảnh tự sướng với "Cá voi sát thủ".
    
Thấy sắp đến ga Nhị Trung, Du Vũ mới chỉnh trang lại: "Hôm nay thứ sáu, cậu không về nhà cô nhỏ à?"
    
Tô Liệu nhìn Du Vũ, nháy mắt mấy cái: "Để xem, nếu không còn chuyện gì thì xíu nữa về." 
    
Hình như anh có lời gì muốn nói nhưng lại thôi, giống như đang đợi đối phương mở miệng trước.
    
Du Vũ vốn định mời anh đến nhà mình, lời nói ra đến miệng không biết tại sao lại như bị phong ấn. Tàu điện ngầm chậm rãi vào ga rồi dừng lại, Tô Liệu ôn hòa cười, đứng dậy trước: "Đi thôi."
    
*
    
Du Vũ vừa về nhà, đã ngửi thấy mùi canh cá nóng hổi từ phòng bếp, trên bàn còn đặt những túi hoa quả to, cuối tuần Hứa Thanh Lan thường làm việc gấp đôi, hiếm khi thấy bà về sớm từ chiều. Bà đeo tạp dề, ló đầu ra từ trong bếp: "Vũ Vũ về rồi à con, hôm nay mẹ nấu món con thích nhất này ——" Chợt ánh mắt bà dừng ở lồng ngực Du Vũ, hơi nhíu mày: "Sao con —— "
    
Du Vũ vội vã giải thích: "Quà sinh nhật, bạn học tặng."
    
Hứa Thanh Lan vừa nghe liền cuống lên, hai tay lau tạm lên tạp dề: "Mẹ nhớ con cái voi này cũng gần 1000 tệ đấy? Món quà mắc tiền như vậy, đứa nhỏ này sao lại tùy tiện nhận thế?"
    
Du Vũ khựng lại, kể lại chuyện thi đấu năm ngoái, Tô Liệu "thắng mất" cá voi sát thủ của mình như thế nào. Cậu oan ức bĩu môi, nói dù sao cũng do Tô Liệu lấy cá voi của cậu trước, nhận cũng không sao cả.
    
Hứa Thanh Lan không bị cậu thuyết phục, mặt tối sầm tiếp tục phê bình: "Từ nhỏ mẹ đã dạy con làm người phải biết trả lễ, không được lợi dụng người khác. Bây giờ con nhận quà sinh nhật mắc như vậy, sau này lấy gì tặng lại cho người ta chứ?" 
    
Du Vũ: "..." Theo lý là thế, nhưng nếu cậu tặng quà sinh nhật cho Tô Liệu, chỉ sợ sẽ bị đánh một trận.
    
"Khoan đã, con nói là Tô Liệu sao?" Mẹ cậu đảo mắt, "Là bạn học bị sốt mà trong nhà không có người chăm sóc đúng không? Kì nghỉ đông con còn đến cọ bữa sáng nhà họ?"
    
Du Vũ vội vàng gật đầu.
    
"Không phải đứa nhỏ đó cũng ở gần đây sao?" Đôi mắt Hứa Thanh Lan sáng lên, "Sao không nhân dịp mời bạn đến nhà mình ăn cơm? Hay là mẹ làm thêm vài món nữa, con mời bạn tới nhé?"
    
Du Vũ có chút áy náy nhìn đi chỗ khác: "Tối nay cậu ấy về nhà cô."
    
Hứa Thanh Lan "Ồ" một tiếng, không rầy cậu nữa, nói canh cá sắp xong rồi, nếu đói bụng thì ăn chút trái cây lót dạ. 
    
Mẹ Du nấu mì trường thọ và món canh cá cắt lát cậu thích ăn nhất, nhưng nghĩ đến Tô Liệu, Du Vũ chợt cảm thấy bữa cơm này thật vô vị. Hứa Thanh Lan hỏi thăm chuyện huấn luyện trong đội tuyển, Du Vũ cũng chỉ trả lời ậm ừ. Cậu không biết tại sao mình lại gạt mẹ chuyện Tô Liệu phải về nhà cô, chỉ là tự nhiên mở miệng, câu nói ấy ma xui quỷ khiến bật ra. 
    
Du Vũ nghĩ thầm, cậu sẽ rất vui lòng nếu đóng hộp những món mẹ nấu mang đến cho Tô Liệu, nhưng nếu mời đến nhà —— lòng cậu thắt lại.
    
Có lẽ bởi vì căn hộ nhỏ mà Tô Liệu thuê một mình còn rộng rãi hơn căn nhà cậu và mẹ ở. Có lẽ vì nhà nhỏ, cũ kỹ, thiếu ánh sáng, quanh năm bốc mùi ẩm mốc. Hoặc cũng có thể là bởi vì cậu không muốn Tô Liêu nhìn thấy cậu chui rúc trong căn phòng chỉ có giường gỗ nhỏ, nếu đặt cá voi sát thủ lớn trên giường, đến chỗ trở mình cậu cũng không có... Du Vũ không biết một khi Tô Liệu nhìn thấy hết thảy những điều này, cậu ấy sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì. Cậu ấy sẽ liệu có nhìn cậu như nhìn chiếc bàn gỗ hỏng trong phòng khách nhà mình không?
    
Cho dù phản ứng của Tô Liệu là khinh bỉ, kinh ngạc, đồng cảm hay tò mò —— Du Vũ vẫn cảm thấy cậu không thể chấp nhận điều đó. Nhưng thật lòng cậu cũng muốn mời Tô Liệu đến ăn tối. Vì Tô Liệu từng nói anh chưa bao giờ ăn mì trường thọ do mẹ anh làm.
    
Du Vũ ôm cá voi sát thủ nằm trên giường, cùng nó "mắt to trừng mắt nhỏ".
    
Ông nội từng nói —— những người thất lạc trên biển sẽ luôn quay trở lại với người nhà theo một cách nào đó.  Trong truyền thuyết làng chài, người ta tin rằng linh hồn của tổ tiên sẽ trở thành một phần của biển, gió, sóng và cá. Lần đầu tiên ba Du Vũ đưa cậu đi lặn biển, cậu đã bắt gặp một con cá voi sát thủ rất hiếm. Cá voi sát thủ không phải là khách quen ở vùng biển đó, những hướng dẫn viên địa phương đã vài năm không gặp lại chúng. Vì vậy, Du Vũ luôn có một niềm tin rằng ở một nơi nào đó, cậu và cá voi sát thủ có mối liên kết. Cậu luôn cảm thấy ba cậu sẽ biến thành một con cá voi để đến thăm cậu một lần nữa.

Du Vũ trở mình, vùi mặt vào bụng cá voi sát thủ, nước mắt không báo trước rơi xuống, âm thầm nhưng dữ dội.
    
Cậu không biết mình rốt cuộc đang khóc vì điều gì.
    
Khóc cho thứ cậu đã đánh mất.
    
Khóc vì cậu đã nhận lại nó.
    
Khóc cho sự tự ti không nói nên lời của mình.
    
Khóc vì áy náy không cách nào nói ra.
    
Du Vũ khóc mệt, lau mặt, trước khi đi ngủ lại nhìn điện thoại.
    
Diễn đàn Nhị Trung có chức năng "nhắc nhở" ngày sinh nhật cho bạn bè, có thể gửi lời chúc mừng sinh nhật tự động. Du Vũ vuốt màn hình, chợt để ý thấy tài khoản "_TZ" đã nhập thủ công một tin nhắn "Chúc mừng sinh nhật [bánh ngọt] [bánh ngọt] [bánh ngọt]" cho cậu vào giờ đầu tiên của ngày hôm nay.
 
Trong một loạt lời chúc tự động của hệ thống, nó dường như rất quý giá.

Thật ra đến tận bây giờ cậu cũng không biết "_TZ" là ai, học lớp mấy, nhưng tài khoản này cứ như fan ruột của cậu, thường xuyên khống bình giúp cậu trong những bài viết, còn tiện tay xé những ứng viên khác trong bảng giáo thảo giùm cậu. Chỉ bằng việc này, Du Vũ quyết định trả lời lời chúc chân thật duy nhất, "Cảm ơn".
    
Không ngờ "_TZ" hơn nửa đêm cũng chưa ngủ, ngay lập tức nhắn lại: "^ sinh nhật vui vẻ chứ? Sao cậu còn chưa ngủ thế?"
    
Cá voi sát thủ: Ngủ không được
    
Đối phương im lặng một lúc, gửi tới một dấu chấm hỏi.
    
Du Vũ mới khóc xong, còn chưa hỉ mũi sạch sẽ, trong lòng cảm thấy ngột ngạt. Có lẽ là đối mặt với một cư dân mạng xa lạ khiến cậu đặc biệt muốn tâm sự.
    
Cá voi sát thủ: Vốn muốn mời một người bạn tới nhà ăn cơm, nhưng sau đó vì một ít nguyên nhân, nên không nói ra
    
Cá voi sát thủ: Có chút áy náy
    
_TZ: Sao cậu đáng yêu quá trời vậy
    
Cá voi sát thủ: ?
    
_TZ: Đừng tội lỗi, bạn tốt nhất định sẽ không để ý loại chuyện nhỏ này
    
_TZ: Để tâm những chuyện vặt thế này thì không phải bạn thật sự
    
Cá voi sát thủ: Cảm ơn, quấy rầy cậu rồi, tôi đi đào một cái hố đây
    
_TZ: Không có chuyện gì, hoan nghênh cậu 
    
Cá voi sát thủ: Cậu là XX lớp chúng tôi sao? 
    
_TZ: Tôi tốt nghiệp rồi
    
Diễn đàn Nhị Trung là nơi tàng long ngọa hổ, Du Vũ biết có rất nhiều đàn anh đàn chị tốt nghiệp nhiều năm, vẫn thích câu cá, ăn dưa, bình luận chèn ép đàn em, rốt cuộc cũng an tâm hơn. 
    
Cá voi sát thủ: Cám ơn cậu, ngủ ngon
    
_TZ: Ngủ ngon cá voi sát thủ ~
    
*
   
Kể từ tháng tư, vào mỗi thứ sáu hàng tuần, đội tuyển tỉnh đều sẽ tổ chức một buổi huấn luyện nước mở trên biển.
    
Sau vài lần luyện tập bổ sung, Du Vũ cuối cùng cũng thành thạo cách lấy bình tiếp ứng nhanh chóng trong nhiều tình huống khác nhau, nhưng cậu cũng dần nhận ra thành tích 10000 mét của mình dao động rất lớn trong khu vực nước mở, không ổn định như trong hồ bơi. Ở một khía cạnh nào đó, lí do là từ những tuyển thủ xung quanh cậu. Các vận động viên thi đấu cùng nhau sẽ tạo ra những làn sóng nước ngang và dọc khi họ bơi, nếu lãng phí nhiều năng lượng để chống lại lực cản của những làn sóng này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ kiệt sức trước.
    
Đây không chỉ là một cuộc tranh tài về kỹ năng bơi lội, như Diêm Chính đã nói, chiến lược định vị, tốc độ và nhịp điệu của bơi cự li dài là những yếu tố rất quan trọng của một trận đấu, Du Vũ cần chọn được một kế hoạch phù hợp với mình.
    
Tuy nhiên, bơi cự li dài nước mở thực ra là một hạng mục không mấy nổi tiếng trong Thế vận hội Olympic —— chưa kể nó còn kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, vì thế có rất ít chương trình phát sóng trực tiếp, thậm chí phần bình luận chuyên môn cũng chỉ nói lướt qua rất nhanh. So với các nội dung bơi khác, có rất ít nghiên cứu về chiến thuật và bài phỏng vấn các vận động viên liên quan đến bơi đường dài. Hơn nữa, hạng mục này còn bị hạn chế bởi thời tiết, điều kiện nước, thiết lập đường bơi và một số nguyên nhân khác nữa, không có ngưỡng tiêu chuẩn Olympic A cũng như kỷ lục thế giới, rất khó so sánh thứ hạng.
    
Vì Trung Quốc chưa bao giờ giành được huy chương quốc tế trong hạng mục nam này, Tô Liệu đã bỏ công giúp Du Vũ tìm kiếm rất nhiều tài liệu nghe nhìn từ Internet, kiêm luôn chức phiên dịch.

Thời gian nghỉ buổi chiều, Du Vũ ngồi trên nệm lông trong phòng khách nhà Tô Liệu, xem video thi đấu dưới nước trong hai tiếng, thành công "Không thu hoạch được gì" ——
    
Có nhà vô địch trong lúc phỏng nói thẳng "fly or die", ngay khi vừa xuống nước đã bứt lên trước, kết quả một đường về thẳng vạch đích; có nhà vô địch lại theo sát người xếp hạng nhất, giai đoạn cuối cùng mới "vùng vẫy" bứt lên trước; cũng có nhà vô địch "giả heo ăn thịt hổ", nửa tiếng kế cuối tranh thủ nghỉ dưỡng sức, 20 phút đếm ngược dùng tốc độ của tuyển thủ 1500m giành lấy hạng nhất...
    
Nhà vô địch vàng, chiến lược thông minh* —— xem xong Du Vũ lại nghĩ việc chọn chiến lược không liên quan đến xếp hạng cuối cùng. Đôi khi người luôn xếp hạng cuối lại may mắn đả bại những tuyển thủ khác. Có người thật sự chọn cách giả heo ăn thịt hổ, một số ít dù có dùng chiến lược nào cũng luôn xếp ở top dưới —— bị tiếng anh tra tấn suốt hai giờ liền cũng không tìm ra đáp án khiến Du Vũ sắp phát điên. 

(*) Raw: 铁打的冠军,流水的策略
Nguyên đoạn này thiệt sự khó hiểu lắm các chị ơi 🥹🥹 Tui edit theo cách mình hiểu vậy
    
"Lão Diêm nói thế nào?"
    
"Ông ấy đề nghị tôi theo sát tốp đầu, cuối giờ tăng tốc." Du Vũ dừng lại một chút, thở dài, "Nhưng ai ổng cũng khuyên vậy hết trơn."
    
Tô Liệu: "..."
    
"Thật ra tôi cũng từng thử. Nếu người đầu tiên bơi không nhanh thì chiến lược mới dễ dùng. Nếu người ta đã tăng tốc ngay từ đầu, về cuối tôi sẽ khó bứt lên, mà một khi như vậy còn phải tốn sức đối phó với những tuyển thủ bên cạnh, rất dễ đuối.
    
Tô Liệu bật cười: "Nói tới nói lui, đều là do sức bền không đủ."
    
Du Vũ cầm cuốn vở trên bàn muốn đánh anh, Tô Liệu cười tránh ra, nghiêm mặt nói: "Vậy không bằng thay đổi suy nghĩ."
    
"Là sao?"
    
"Bây giờ cậu đang nghiên cứu những nhà vô địch —— xem bọn họ sử dụng chiến lược gì để giành quán quân, đúng không?" Tô Liệu đẩy mắt kính chống ánh sáng xanh, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính của mình, "Nếu vẫn không có đáp án, chi bằng tìm kiếm những vận động viên thua cuộc, xem họ nghĩ tại sao mình lại bại?" 
    
Du Vũ nhìn màn hình xuyên qua bả vai anh: "Sao cậu dùng Google thế?"
    
"Bình thường tôi vẫn dùng baidu, nhưng tìm thông tin vận động viên nước ngoài thì Google tiện hơn."
    
"Dùng cái này với youtube phải vượt tường lửa đúng không?"
    
"Ừm," Tô Liệu chỉ vào biểu tượng nhỏ góc trên bên phải của máy tính, "Kết nối VPN để đổi vùng."
    
Nếu những thứ này không bị "cấm", Du Vũ cũng sẽ không tò mò thế này: "Mạng thế giới vui không?"
    
Tô Liệu nhún vai: "Cũng vậy thôi."
    
Du Vũ lấy con chuột: "Cho tôi xem với."
    
Cậu ngẫu nhiên nhấp vào một vài trang web mà Tô Liệu thường xuyên truy cập trong lịch sử, không có gì khác ngoài gmail, youtube, facebook, twitter với mấy web thông thường, cậu xem từng cái tên, chỉ cảm thấy mấy chữ tiếng Anh trên màn hình rất chói mắt. Mãi đến tận khi con trỏ chuột dừng trên một website tên "pornhub", Tô Liệu lập tức giành lại máy tính: "Đủ rồi đủ rồi, làm chuyện chính đi, cậu không muốn điều tra vận động viên nữa à?"

"Hửm, pornhub là cái gì?"
    
"Trang web video," Tô Liệu cảm thấy khóe môi anh đang co giật, "Thì —— có một ít video dạy học ấy."
    
"Không phải chứ, cậu còn vượt tường lửa để học," Du Vũ bị thuyết phục không chút nghi ngờ, "Học môn gì vậy?"
    
Tô Liệu mặt không đỏ tim không đập mà đáp: "Học Python."

____^_^____

Editor: Mắc cỡ quá hai ơi 🫣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play