Thành tích cuối kì đã có, hai người đều thành công "giữ" được chỗ ngồi của mình.
Tô Liệu đạt hạng ba, bất ngờ hơn là Du Vũ một đường vọt hơn trăm hạng, đến cả Diệp Tĩnh cũng nhìn cậu với ánh mắt khác xưa. Năm nhất cao trung, gộp cả học sinh dự thính và học sinh thể dục chỉ cỡ tám chín mươi người, Du Vũ chợt nhận ra, điểm của mình thậm chí còn cao hơn một số bạn học thi tuyển vào trường, không thể không bội phục kĩ năng đoán đề thần sầu của Tô Liệu.
Tô Liệu nhìn "giấy trắng" ghi thành tích của cậu, cười nói: "Nói đi, định cảm ơn tôi như thế nào đây?"
Du Vũ vốn muốn đẩy Tô Liệu chết dí ở đâu càng xa càng tốt, nhưng cậu không thể chối bỏ mình có thể tiến bộ lớn như vậy, không thể không kể công ghi chép của Tô Liệu, nhất thời xấu hổ. Cậu ngoảnh mặt đi, hơi oan ức bĩu môi: "...Ai mà biết."
"Cậu muốn cái gì?"
Mỗi lần nhìn thấy biểu cảm này của Du Vũ, Tô Liệu đều không nhịn được ý muốn bắt nạt cậu. Anh nhếch khóe miệng thành một độ cong mờ ám, cầm tờ giấy quét qua chóp mũi Du Vũ, khẽ cười: "Chưa nghĩ ra, trước tiên cho nợ."
*
Kết thúc nửa năm lớp mười, Du Vũ dốc sức huấn luyện toàn thời gian ở tuyển tỉnh. Ngay cả năm mới Diêm Chính cũng không định thả, chỉ cho Du Vũ nghỉ đúng ba ngày. Đêm 30, cậu và mẹ đi xe buýt về Hoa Khê, đến chiều mùng 2 tết, Du Vũ đã tự ngồi xe trở lại. Kì nghỉ ba ngày, cậu dành gần một ngày xóc nảy trên xe, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần.
Xe buýt màu bạc chậm rãi vào bến, Du Vũ mở mắt ra, nhìn lớp sương trắng đọng trên ô cửa sổ. Rõ ràng Ninh Cảng và Hoa Khê chỉ cách nhau vài tiếng đi xe, thế mà nhiệt độ lại chênh lệch rất lớn.
Dù hôm nay đã là mùng 2, nhà ga Ninh Cảng vẫn tấp nập như cũ, người từ nam chí bắc đều hối hả. Du Vũ đi song song với một cô gái son môi đỏ rực, mặc áo khoác kaki, kéo theo vali màu vàng, ngẩng cao đầu, giày cao gót kêu "cộc cộc". Hai bên lối đi thỉnh thoảng lại có những người quấn mình trong chiếc áo bông cũ kỹ, ngồi trên mấy chiếc túi vải thô to tướng hoặc ngồi xổm đâu đó bên vệ đường, dưới chân còn mấy bát mì ăn liền đã rỗng.
Du Vũ thuận theo dòng người, đi ra đại sảnh bến xe, gió lạnh mang theo mưa tuyết chui ngược vào khe cổ cậu. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời màu xám, đột nhiên cảm thấy hoang đường.
Từ sau khi đến Ninh Cảng, mọi thứ dường như bị ép phải "vội vã". Cậu còn chưa thoát khỏi sự uể oải của kì thi cuối kì, đã lập tức lao đầu vào huấn luyện mùa đông trong đội tuyển tỉnh, lăn lộn suốt một tuần lễ, về nhà nghỉ ngơi vài hôm đã qua một năm mới, trong nháy mắt, cậu lại trở về nơi này. Sau đợt huấn luyện mùa đông, tiếp tục trở lại trường, còn kéo thêm loạt kì thi...
Dòng người tụ rồi tan, cảm tưởng như mọi người trong thành phố đều đang đuổi theo một thứ gì đó.
Giống như cậu, xuống nước, rồi lại lên cạn —— Du Vũ cảm thấy có chút mờ mịt.
Vô số hạt nhỏ trốn khỏi bầu trời, rơi xuống cửa sổ xe, đóng thành một lớp băng mỏng manh như hạt muối, nhưng khi rơi xuống người cậu, lập tức biến thành những giọt nước nhỏ li ti. Du Vũ cúi đầu lau đi giọt nước đọng trên áo khoác, bước nhanh khỏi bến xe.
Tuyết ở tỉnh Diêm, không bao giờ tích tụ.
Trong lúc chờ xe, điện thoại Du Vũ rung lên. Cậu cúi xuống xem, là Tô Liệu.
Nhà sưu tập bút ngốc: Đã tới chưa?
Du Vũ không vui, nhắn lại một dấu chấm tròn trĩnh.
Tô Liệu lại hỏi: Buổi tối có muốn tới nhà tôi chơi game không?
Cá voi sát thủ: Một mình cậu?
Nhà sưu tập bút ngốc: Ừa.
Du Vũ đột nhiên cảm thấy, Tô Liệu và mình đều thảm đến mức kẻ tám lạng người nửa cân, cuối năm mà vẫn bơ vơ ở nhà. Dường như cậu đã hiểu, tại sao Tô Liệu không có câu hỏi cũng không cần chép bài tập mà cuối tuần nào cũng chăm chỉ đến phòng tự học cùng mọi người.
Có lẽ vì không muốn ở nhà một mình.
Chiếc điện thoại di động rẻ tiền của Du Vũ sau một lúc trở nên nóng ran, thậm chí biến thành một chiếc máy sưởi tay trong cái lạnh. Cậu nhắn "Được" cho Tô Liệu, tâm trạng ngoài ý muốn tốt hơn.
Đoạn đường ngồi xe buýt đến đó, phải bắt thêm hai chuyến khác. Khi Du Vũ tới nơi, trời đã tối hẳn. Nhà Tô Liệu ở tầng ba, là một căn hộ mini một phòng ngủ và một phòng khách, sơn màu be, phong cách hiện đại, đơn giản, sạch sẽ và ngăn nắp như trang bìa của một tạp chí gia đình nào đó. Du Vũ có hơi lúng túng, tay chân không biết nên đặt ở đâu.
Tô Liệu nhét vào tay cậu một cốc sữa bò ấm: "Có máy sưởi, không cần đi dép."
Sữa bò trộn với ca cao không đường, Du Vũ chậm rãi uống mấy hớp, cuối cùng từ thân thể đến đầu ngón tay cũng dần thả lỏng.
Trong phòng khách có một màn hình lớn, phía trước trải lớp thảm nhung dày, Du Vũ giẫm lên cảm thấy rất thoải mái. Cậu nhìn chằm chằm vào hai chiếc tay cầm trước TV: "Tôi tưởng học sinh giỏi mấy cậu không chơi game."
"Tôi không chơi nhiều, chú tôi tặng, ổng không muốn tôi chỉ biết học cả ngày, rảnh rỗi có thể giải trí."
Du Vũ: "..." Mịa. Phiền não của người nhà học bá quả thật khác biệt.
Tô Liệu ngồi xếp bằng trên thảm nhung, dùng điều khiển tìm trên màn hình: "Cậu chờ chút, tôi kiếm trò gì hai người chơi."
Du Vũ mơ màng "Ừ" một tiếng. Trên màn hình toàn là tiếng Anh, cậu cũng không biết mấy từ vựng đó, nhưng vẫn dán mắt vào đó, nhìn rất nghiêm túc.
"Cái này? Stickman chiến đấu."
"Không được, quá não tàn ."
"Bắn zombie?"
"Kém thông minh."
Tô Liệu không kiên nhẫn thoát khỏi danh mục trò chơi: "Cái gì mà kém thông minh, thiểu năng trong mắt người thiểu năng."
Du Vũ lấy vai huých anh, chỉ vào màn hình: "Tôi muốn chơi cái này."
"PUBG?" Tô Liệu đang lựa trò chơi, khựng lại, "Trò này chỉ kết nối được với một tay cầm, không chơi hai người được."
"Cậu chơi đi, tôi xem cậu cũng được." Du Vũ thả tay cầm xuống, "Mấy trò kết nối được cả hai thì nhìn không thú vị gì cả."
Phần lớn thời gian rảnh rỗi của Du Vũ, không phải ngâm mình trong biển, thì là vùng vẫy trong bể bơi. Trừ mấy trò miễn phí trên điện thoại, cậu căn bản không tiếp xúc với trò chơi điện tử. Nhưng tụi con trai luôn có một loại tò mò với những thứ này, dù chưa từng ăn gà, chắc hẳn vẫn từng nghe người ta nhắc đến.
Tô Liệu đăng nhập vào tài khoản của mình, nhìn ngoại hình sơ sài của nhân vật, Tô Liệu thật sự không thường chơi tựa game này.
"Chỗ này là điều khiển góc nhìn, nút này là nhặt trang bị" Tô Liệu vừa thao tác, vừa chỉ cách dùng tay cầm cho cậu, "Nút này là để nằm sấp xuống, còn đây là nút bắn."
Đột nhiên truyền đến vài tiếng súng, màn hình lóe một cái, nhân vật của anh cũng phát ra âm thanh bị thương.
"Ồ, có người." Tô Liệu lia ống nhắm xung quanh, không tìm được tên nào đã công kích anh. Du Vũ đột nhiên hô to: "Nơi đó nơi đó —— trong bụi cỏ ấy!"
Tô Liệu bắn liên tục về hướng bụi cỏ, đến khi băng đạn đã hết, đối phương dường như không bị thương chút nào, ngược lại máu của anh đã thấy đáy. Du Vũ gấp gáp giựt tay cầm khỏi tay Tô Liệu, dứt khoát nã vào bụi cỏ.
Khi nhân vật chỉ còn một chút máu, trên màn hình chợt hiện thông báo đã tiêu diệt đối phương.
Hai người đồng thời sững sờ: "Đm?"
"Hình như là người." Tô Liệu vội vàng lấy lại tay cầm, "Nằm xuống nằm xuống, bò qua loot đồ, chắc cậu ta có băng gạc."
Du Vũ rốt cuộc cũng tìm được một thứ mà mình có thể vả mặt Tô Liệu —— đó là bắn súng. Họ Tô nào đó quả nhiên là kẻ bắn đâu trật đó.
Vì vậy, Tô Liệu phụ trách nhảy dù, nhặt trang bị và loot hòm, còn Du Vũ phụ trách bắn súng, lái xe. Cậu chơi một lúc, hai người hiếm khi hợp tác vui vẻ, vô cùng hài hòa. Sau "trận chiến" cuối, kim giờ đã chỉ 12 lúc nào không biết, cả hai cũng ngáp ngắn ngáp dài.
Câu cuối cùng của Du Vũ là "Chín giờ sáng mai tôi phải đi gặp lão Diêm", đến khi Tô Liệu vào bếp rửa ly, quay lại đã thấy Du Vũ nằm sấp trên thảm nhung mà ngủ.
"Tỉnh đi, cậu không thể ngủ ở đây đâu, ngủ thì về nhà mà ngủ đi chứ!"
Du Vũ mơ màng mở mắt, cậu sờ nệm nhung mềm mại dưới thân, cảm thấy so với chiếc giường ván nhỏ hẹp ở nhà thì dễ chịu hơn rất nhiều. Chưa kể về nhà không có máy sưởi, nghĩ đến đây, cậu lại nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ: "Tôi cứ ngủ ở đây đấy."
Tô Liệu: "?"
"Con mẹ nó cậu tỉnh lại đi!" Tô Liệu đương nhiên không nỡ quăng cậu ở phòng khách, không còn cách nào khác đành kéo Du Vũ lên giường. Cũng may giường anh rất lớn, hai nam sinh cao hơn mét tám chen chúc với nhau cũng không chật chội.
Du Vũ là vận động viên, vốn phải đi ngủ lúc mười giờ, thêm mấy hôm nay về thăm người thân, chạy qua chạy lại giữa Ninh Cảng và Hoa Khê, cơ thể vừa chạm giường liền tự động ôm chăn lăn một vòng, đem mình cuộn thành một con sâu lông, ngủ đến "bất tỉnh nhân sự" .
Tô Liệu thử lôi hai lần: "... Cậu chiếm giường của tôi thì thôi, cmn phải chia nửa chăn cho tôi chứ!"
Người nào đó vẫn ngủ như heo: "... zzz."
"Cậu xê qua một xíu coi nào?"
Tô Liệu nỗ lực đẩy con "Sâu lông" sang bên phải giường, nhưng vừa đẩy sang, "sâu lông" lại tự giác lăn về, thoải mái nằm giữa giường.
Đẩy qua.
Lăn lại.
Đẩy qua.
Lăn lại.
Cái gì thoải mái thì mình ưu tiên.
"Có phải cậu cố ý không?"
Du Vũ nhíu mày, trong cổ họng phát ra âm thanh phản đối nũng nịu.
Tô Liệu cúi người, thấp giọng uy hiếp bên tai cậu: "Cậu còn không chịu dậy là ông lột quần cậu, cho cậu ngủ phơi mông."
Du Vũ không có nửa điểm phản ứng: "... zzz."
Tô Liệu: "..."
Mé, ra là ngủ thật.
Lấy gối ám sát cậu ta thôi.
*
Không biết vì chơi game thả lỏng đầu óc hay vì Du Vũ thật sự quá mệt mỏi, cậu ngủ say chưa từng có. Ngược lại là Tô Liệu, đột nhiên mọc ra một sinh vật lạ nằm trên giường, đã vậy còn giành lấy chiếc chăn bông thường dùng của anh, trằn trọc suốt cả buổi tối.
Sáu giờ sáng, Tô Liệu đúng giờ tỉnh giấc, đẩy Du Vũ: "Heo, dậy đi."
Du Vũ xoay người, trùm chăn che mặt lại, phát ra tiếng "ư ử" như cá voi nhỏ. Tô Liệu càng nghe càng tức, bò lên người Du Vũ, định bụng đuổi cổ tên lưu manh này đi.
Tô Liệu cúi đầu nhìn, chỉ thấy Du Vũ vùi nửa khuôn mặt đều vào trong chăn, lông mi giống như một chiếc cọ nhỏ, lẳng lặng rũ xuống. Đôi mắt nhắm nghiền, mọi sắc bén đều dịu đi, có lẽ vì tư thế ngủ, hai má hơi phồng lên, trông vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh.
Trái tim Tô Liệu chợt mềm nhũn, thay đổi chủ ý.
Cậu cầm điện thoại Du Vũ trên đầu giường, trên màn hình hiện thông báo mới nhất là tin nhắn của Diêm Chính —— "Tiểu tử thúi, chín giờ đừng tới trễ" .
Tô Liệu mở điện thoại cậu lên, nhấn vào "đồng hồ báo thức", phát hiện đối phương cài mười chuông báo liên tục, mỗi lần cách nhau năm phút. Tô Liệu mừng thầm, tắt hết báo thức. Anh nhìn con "sâu lông" trên giường, nở nụ cười xấu xa, rón rén đi ra cửa.
Không dậy chứ gì?
Cậu ngủ tiếp đi.