Du lịch mùa thu ở Nhị Trung rất thiếu tính sáng tạo, lớp mười năm nào cũng đến công viên Đại Dương trong thành phố.
Thời tiết trở lạnh, hầu hết trò dưới nước đều tạm đóng, chỉ còn vòng quay lớn tẻ nhạt hoạt động trong trời gió. Nhưng nổi tiếng nhất ở công viên Hải Dương là thủy cung có diện tích lớn nhất tỉnh Diêm -- độ sâu 20m, dưới đáy mô phỏng hệ sinh thái san hô nhiệt đới, có rất nhiều sinh vật biển, còn có lối dẫn vào hồ cá voi trắng.
Thủy cung có tổng cộng sáu tầng, ở giữa đặt một trụ lặn sâu bằng kính, mỗi tầng triển lãm bo thành vòng tròn như hình chiếc nhẫn, có thể quan sát sinh vật xuyên qua lớp kính dày. Rìa ngoài bao bởi một bể hình tròn, bên trong có mấy loài vật nhỏ, hoặc dán những tấm bảng phổ cập khoa học, hóa thạch, mô hình vân vân.
(*) Theo tui nghĩ nó tương tự như thủy cung Vinpearl Nha Trang
Du Vũ và Tô Liệu cùng mấy nam sinh cùng nhau đi tham quan. Vốn một đám nam sinh cùng kéo nhau vào đây, lúc này đã tụm năm tụm bảy tách nhóm.
Du Vũ là người lớn lên trong lòng biển, lần đầu tham quan nơi gọi là "Thủy cung". Cậu nhận ra mình không hề thích nơi này, nếu không phải đã đồng ý với Từ Dữ Phong, có lẽ cậu đã thoái thác chạy trốn đến đội tuyển tỉnh huấn luyện.
Tô Liệu rất thích đọc phổ cập khoa học, thấy bảng hiệu nào cũng đứng lại nghiền ngẫm một lúc, nếu thấy thông tin gì hứng thú, còn tiện tay lấy điện thoại tra cứu thêm tài liệu.
Du Vũ buồn chán đi theo anh, nhìn hồ kính lớn bên kia. Càng lúc càng có nhiều người đổ xô vào, vì trong hồ xuất hiện hai chú cá voi trắng, không ít người cầm điện thoại trên tay, quay video.
Một chú cá voi trắng trong đó lượn hai vòng, sau đó dụi nhẹ đỉnh đầu lên lớp thủy tinh, trong miệng phát ra âm thanh "ư ử". Một lúc sau, nó lại lặp lại việc lộn vòng trong nước, dùng đỉnh đầu ủi nhẹ, giống như đang cố gắng "gật đầu mỉm cười."
Một người mẹ bế đứa con còn mang tã, bật cười thành tiếng: "Bảo bối, nó đang chào hỏi với con đấy." Nói rồi cô kéo tay đứa nhỏ, vẫy tay với cá voi: "Nào, chúng ta chào cá lớn nhé."
Du Vũ đột nhiên đanh giọng: "Nó không chào hỏi với em đâu."
Người mẹ sửng sốt quay sang, đứa nhỏ mở to đôi mắt, giống như vừa bị bạn xấu bắt nạt.
Tô Liệu nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn sang. Bể kính hắt ánh xanh lam lên nửa gương mặt Du Vũ, trông cậu càng thêm nghiêm túc, hai chữ "khó chịu" viết lớn trên mặt.
"Đây không phải chào hỏi." Du Vũ tiến lên một bước, "Đây chỉ là hành vi rập khuôn của động vật, điều này chứng tỏ nó bị nhốt trong hồ quá nhàm chán. Nó không vui vẻ một chút nào."
"Cậu không phải cá voi, làm sao cậu biết?" Người mẹ trừng mắt nhìn Du Vũ.
"Ah -- oa --" Đứa bé há miệng, khóe miệng chảy nước miếng, duỗi đôi tay nhỏ nhắn liên tục vỗ mạnh lên mặt kính.
Du Vũ nhíu mày, tiếp tục giải thích với mẹ nó: "Không được vỗ. Cá voi sẽ cảm thấy rất ồn."
"Cậu mới là thứ ồn ào!" Người mẹ ghét bỏ liếc Du Vũ, vừa bận rộn lau nước miếng cho con, vừa bỏ đi, còn nhỏ giọng mắng một câu "Bệnh thần kinh".
Du Vũ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn. Bể kính rất sâu, ánh sáng lại khá tối. Bọn họ đang ở tầng ba, nhìn lên có thể nhìn thấy nhân viên công tác mặc đồ lặn đang vệ sinh thành bể.
Một chú rùa biển lớn nhàn nhã bơi ngang qua.
Du Vũ nhẹ nhàng sờ lên thành hồ sạch sẽ, khẽ nhẩm: "Một ngư dân già người Inuit từng nói 'Tai là lối vào linh hồn của cá voi'. Ở dưới biển, bọn chúng có thể nghe thấy âm thanh cách xa mấy trăm km." [1]
Tiếng đám đông huyên náo, đứa nhỏ la hét, nghịch ngợm, du khách vỗ lên thành bể... Nhất định sẽ rất ồn. Chỉ khi màn đêm buông xuống, không còn ồn ào, không trăng, không ánh sáng, không có sóng biển, cũng không còn tự do.
Tô Liệu yên lặng nhìn cậu. Anh cảm thấy Du Vũ dường như không chấp nhận được điều đó.
Đúng lúc này, trong đầu anh lóe lên câu nói "Âm thanh truyền trong nước nhanh hơn trong không khí", sau đó chợt nghĩ đến những hằng số cần phải thuộc lòng trong vật lý, tỷ như tốc độ truyền sóng của không khí đã là 346m/s.
Hai người tiếp tục leo lên một tầng, Du Vũ phát hiện tầng trên cùng của thủy cung có câu lạc bộ lặn. Cậu vốn muốn đi xem thử, nhưng Tô Liệu đã bị màn hình tương tác dành cho du khách thu hút.
Du Vũ không biết thứ sinh vật mang tên học thần này có phải trời sinh yêu thích vấn đáp hay không. Mỗi ngày ở trường cày đề còn chưa đủ, ngay cả du lịch mùa thu cũng không tha, đến thủy cung để học bài.
Tôi thấy cậu hơi quá rồi đó.
Du Vũ khoanh tay, nhìn Tô Liệu liên tiếp qua màn.
Trên màn hình nhảy một loạt nhân vật hoạt hình đáng yêu: "Cá voi sát thủ có thể lặn sâu nhất bao nhiêu mét?"
A. 50m
B. 100m
C. 200m
Tô Liệu chọn C, đóa hồng nhỏ lập tức nở rộ trên màn hình, kèm theo âm thanh hoan hỉ: "Chúc mừng bạn đã trả lời đúng!"
Du Vũ liếc nhìn màn hình, cười khẩy: "Cả ba đáp án đều sai, hiện nay nhà khoa học đã chứng minh, cá voi sát thủ có thể lặn sâu nhất hơn 900m. Phổ cập khoa học rác, sai nội dung còn dám làm câu hỏi." [2]
Tô Liệu ngạc nhiên nhướn mi: "Sao cậu biết?"
"Bởi vì tôi xem phim tài liệu về cá voi." Du Vũ giận lẫy lườm người nọ, "Thật ra cá voi sát thủ chưa là gì, cá nhà táng mới là quán quân lặn, nghe nói có thể hơn 3000m."
"Cá voi sát thủ giỏi ghê ta." Tô Liệu bấm nút câu tiếp theo.
Lúc này, điện thoại trong túi Du Vũ khẽ rung, cậu lấy ra nhìn. Từ Dữ Phong gửi tin nhắn đến, giải thích qua loa rằng tổ chức ở bờ biển có hơi lạnh nên đã đổi sang một chỗ khác, bánh kem đã đến, mọi thứ đều sẵn sàng.
Từ Dữ Phong lập tức chia sẻ định vị, là một tiệm cà phê bên trong khu vườn nhỏ, sát cạnh khu biểu diễn xiếc cá heo.
Du Vũ mặt không đổi sắc cất điện thoại, nuốt ngụm nước miếng, vỗ vai Tô Liệu: "Này, tôi muốn đi tiệm cà phê cá heo nhỏ."
Tô Liệu quay sang: "Cậu muốn uống cà phê à?"
Du Vũ không biết phải nói thế nào, chỉ lắp bắp nói: "Đi với tôi đi."
Tô Liệu khó hiểu nhíu mày, chỉ lên trên lầu: "Còn một tầng nữa lận, tôi ở đây đợi. Cậu qua đấy một chuyến cũng không tốn thời gian."
Du Vũ: "..."
Đệt.
Làm sao bây giờ, tình huống bất ngờ xuất hiện!
Cá không mắc câu?!
Đôi lúc Du Vũ đã muốn bỏ cuộc, cùng lắm là nói với Từ Dữ Phong cậu ấy không đến, miễn cho lại khiến Tô Liệu tức giận. Nhưng nghĩ kĩ, bánh kem đã đặt, mọi người đông đủ, không thể thất bại ngay mắc xích là cậu được.
Nghĩ đến đây, Du Vũ cảm thấy thật oan ức. Rõ ràng xuất phát từ lòng tốt của mọi người, cớ sao mình lại bị kẹp ở giữa như bánh mì kẹp thịt. Không câu được cá cũng khó trả cần câu.
Tức.
Tô Liệu sững sờ, không ngờ Du Vũ lại phản ứng như thế.
Anh vốn còn muốn đùa một chút, nói có phải nữ sinh đi toilet đâu mà phải dính với nhau. Nhưng vừa thấy biểu cảm oan ức không biết làm sao để mở lời của Du Vũ, thế là nhất thời mềm lòng. Anh khoát tay lên bả vai cậu, xoay người 180 độ: "Đi thì đi, tôi đi với cậu."
Lúc đó Tô Liệu vừa thấy khó hiểu, lại vừa có chút vui vẻ -- bạn học này sao lại dính người như vậy chứ?
Về sau anh chỉ ước không thể quay xe tát mình một cái.
*
Tiệm cà phê không lớn, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy bàn tiệc lớn trong lời Từ Dữ Phong.
Giữa bàn tròn bày một ổ bánh kem cao 9cm, được trang trí bằng dâu tây và kem trên nền màu matcha xanh mướt, cùng một hàng chữ "Happy Birthday" viền sô cô la. Ngoại trừ Tống Hạo lớp 11, đội tuyển bơi của Nhị Trung đều đến đông đủ. Từ Dữ Phong còn dẫn theo hai bạn nữ cùng lớp, sáu nữ sinh ngồi thành một hàng, Từ Dữ Phong thay mặt nói "Chúc mừng anh Liệu sinh nhật sớm vui vẻ", dứt lời mọi người lập tức vỗ tay.
Tô Liệu kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt của anh đảo qua Du Vũ, không che giấu chút tức giận vì "bị phản bội" dưới đáy mắt.
Lòng Du Vũ thấp thỏm -- Đừng nói giận thật rồi nha?
Nhưng tức giận chỉ thoáng qua, khi Tô Liệu nhìn về phía bạn bè, trên mặt lại nở nụ cười ôn nhu: "Cảm ơn nhé, tớ rất bất ngờ."
"Tụi tớ vốn định tạo bất ngờ cho anh Liệu ở trong đội thôi." Từ Dữ Phong rũ mắt, cô gái nhỏ ngày thường mạnh bạo nay hiếm thấy có chút ngượng ngùng, "Nhưng thứ sáu này chúng ta có chuyến du lịch mùa thu, chi bằng mời mọi người cùng ăn bánh ngọt."
Tô Liệu lịch sự "cảm ơn". Cặp chị em sinh đôi còn muốn hát chúc mừng sinh nhật, nhưng bị hội bạn cản lại.
Vương Bằng Bồng sớm đã không chờ nổi, cầm dao hô hào: "Dô dô, hát hò là giả, bánh là thật, cắt bánh, cắt bánh!"
Ánh mắt Tô Liệu dừng trên chiếc bánh kem. Từ Dữ Phong dường như đoán được anh định nói gì, vội vàng chặn miệng trước: "Tớ biết vận động viên phải kiêng cử, hôm nay chủ yếu chỉ toàn là bạn học trong đội bơi, nên tớ cố ý chọn loại rất ít đường."
Tô Liệu có chút miễn cưỡng mỉm cười: "Vậy tớ ăn miếng nhỏ thôi."
Mười người, nhanh chóng tiêu diệt nửa cái bánh.
"Ái chà -- bánh kem của hãng nào thế? Ăn ngon ghê Phong ca, chọn khéo đó!" Vương Bằng Bồng múc liên tục mấy miếng, rất nhanh đã xử xong phần trên dĩa mình, đôi mắt híp không ngừng tăm tia phần còn lại trên bàn.
Cậu chàng rất muốn ăn thêm một miếng nữa thôi, nhưng... Vương Bằng Bồng len lén nhìn dĩa giấy trong tay "chủ xị", đột nhiên hơi ngại: "Anh Liệu ơi sao ăn chậm vậy?"
Tô Liệu tùy tiện liếm thìa: "Mập mạp, cậu giảm mấy kg rồi?"
"Ơ, lịch sự dữ chưa?" Vương Bằng Bồng chỉ người nào đó, "Du Vũ cũng ăn hết trơn rồi kìa, cậu trừng tớ làm gì?"
Du Vũ yên lặng ăn như hùm như sói không đâu bị cue vào, lúc ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính vệt kem matcha: "?"
Nói thật, trước giờ cậu chưa bao giờ ăn miếng bánh nào "béo ngậy" như vậy, bông xốp của bánh nhân kem tươi vị matcha, cắn một miếng sẽ chảy ra, còn có món tương tự mochi, nhai miếng nào cũng thấy thỏa mãn.
Nhưng...
Tầm mắt lạnh lẽo của Tô Liệu dừng trên mặt Du Vũ, anh cười khẩy: "Ăn ngon không?"
Chibi trong lòng Du Vũ như muốn lấy đà nhảy lên, xoay hai vòng trên không trung, sau đó hét to "Ăn ngon lắm aaa", nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Tô Liệu, cậu cảm thấy mình nên kiềm chế một chút. Du Vũ thè đầu lưỡi nhỏ, "liếm sạch" hạt phô mai: "Cũng được... Cũng ngon."
Tô Liệu cười đến dịu dàng, âm thầm đạp Du Vũ dưới mặt bàn, ánh mắt như muốn nói "Tôi với cậu tính sổ sau."
Du Vũ: "..." Xong. Giận thiệt rồi.
May mắn, từ chủ đề "sinh nhật" rất nhanh đã được mở rộng, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, từ than thở về kì thi đến phàn nàn về chuyến du lịch tẻ nhạt. Tô Liệu khôi phục bộ dạng "xã giao" bình thường, chọc cho mấy nữ sinh cười khúc khích, chỉ là từ đầu đến cuối không chia cho Du Vũ nửa ánh mắt.
"Cái chỗ quỷ này thật sự không có miếng sức sống nào, tớ còn tưởng trường mình đang thiếu tiền." Dương Tuệ lắc tấm vé công viên trong tay, "Sắp đến giờ diễn xiếc cá heo rồi, tụi mình đi thôi."
Thấy đã đến giờ, mọi người tụm năm tụm ba đứng dậy đến hồ cá heo. Du Vũ đột nhiên dừng bước: "Tôi đi thủy cung, không xem cá heo."
"Đi đi, chương trình đặc sắc nhất hôm nay mà." Vương Bằng Bồng khẽ đụng vai cậu, "Du Vũ, cậu nên thường xuyên tham gia hoạt động tập thể đi, đừng mãi ở một mình."
Du Vũ rũ mắt, tách ở ngã ba: "...Nếu có cơ hội, vẫn nên ra biển xem cá heo thì hơn."
Tô Liệu chỉ chăm chú nhìn cậu, không có ý kiến gì. Vương Bằng Bồng lén nhìn Tô Liệu, quay đầu dõi theo bóng lưng Du Vũ, tự hỏi hôm nay mọi người bị sao vậy, áp suất lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trái lại Tô Liệu lại cùng mọi người đi xem xiếc cá heo.
Một giờ rưỡi, buổi biểu diễn đúng giờ bắt đầu. Có lẽ vì chuyến du lịch mùa thu, ghế khán giả chật cứng, không ít người còn phải đứng ở hàng sau cùng.
Trong tiếng nhạc vui vẻ, náo nhiệt, hai chú cá heo mũi ngắn bơi vào, bật nhảy lên không trung hai lần theo nhịp nhạc. Chúng bơi đến giữa hồ, tiếp tục lấy đà, hai bên trái phải đồng loạt nhảy xuyên qua hai chiếc vòng màu cao không bằng nhau, thu được tiếng reo hò từ khán đài. Sau đó, một nhân viên mặt đồ lặn vẫy tay chào khán giả, nhảy xuống hồ, cá heo nhỏ đẩy sau lưng anh ta, khiến anh ta như "người bay" phá tan mặt nước.
"Người bay" bơi một vòng, trên khán đài tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt, nhân viên công tác thưởng cho chú cá heo một con cá nhỏ. Cá heo ngậm cá, lẻn vào mặt nước, lộ ra chiếc đuôi lớn chữ "Y", vẫy vẫy.
Tô Liệu rũ mắt, nhìn khoảng trống dưới chân, nơi đó có một hộp trà bị dẫm nát. Trong đầu anh đột nhiên lại hiện ra biểu cảm của Du Vũ trước hồ cá voi trắng buổi sáng. Anh vô thức muốn lí giải, vì sao Du Vũ không thích nơi này.
Lẽ ra bọn chúng đáng ra có thể ngao du ngoài thế giới 360 triệu km², lại bị giam cầm ở một nơi nhỏ bé như hồ kính. Lặp đi lặp lại những hành động lấy lòng nhân loại một cách máy móc vì khẩu phần ăn mỗi ngày.
Âm nhạc ầm ĩ, tiếng người náo động, át đi tiếng bọt nước. Tâm trạng của Du Vũ đã kém từ lúc ăn bánh kem, đến bây giờ còn tệ hơn nữa. Đổi lại là anh, sao có thể thích nổi khi mình bị "nuôi nhốt" trong một cái lồng nhỏ hẹp? Ngày qua ngày chỉ chăm chăm cố gắng "biểu hiện tốt" để nhận phần thưởng.
Nhưng đó là với những người từ nhỏ đã tự do.
Còn anh?
Anh sinh ra đã được tự do sao?
Tô Liệu lặng lẽ đứng dậy giữa tiếng hoan hô của khán đài. Từ Dữ Phong quay đầu nhìn anh, Tô Liệu chỉ lắc đầu, quay người rời sân.
Tô Liệu một mình trở lại thủy cung, anh vẫn chưa xem xong phổ cập khoa học.
Anh còn muốn tìm hiểu về "vùng hoàng hôn" dưới đáy biển. Không biết vì sao, Tô Liệu đặc biệt yêu thích cái tên tiếng Anh "Twilight Zone". Đó là khu vực đáy biển sâu 200m đến 1000m, nơi ánh mặt trời không thể xuyên đến. Nơi đó không có ánh sáng, nhưng có vô số sinh vật biển sinh sống.
Khu vực đó khiến anh mê mẩn.
Chú cá voi trắng trong hồ kính hiện lên trước mắt anh, chỉ là lần này có thêm một thợ lặn đang cùng nó chơi đùa.
Đám đông liên tục tấm tắc, tiếng chụp hình nổi lên bốn phía. Tô Liệu tò mò nhìn sang, nhất thời sửng sốt, vì -- anh nhận ra chiếc quần bơi màu da cá voi dài đến mắt cá đó.
Du Vũ?!
Cậu không mặc đồ lặn, cũng không có bình oxi, một hơi lặn xuống vị trí mười mấy mét, đang tương tác với cá voi trắng. Trắng đen giao nhau tự do bơi lội mềm mại trong nước. Động tác đánh chân của Du Vũ rất đẹp, nhìn như không tốn chút sức lực, nhưng có thể tạo ra lực đẩy, tốc độ nhanh đến khó tin.
Cậu "thính" cá voi rất có kỹ thuật. Toàn bộ hành trình, Du Vũ không hề có bất kì tiếp xúc cơ thể nào với cậu chàng to lớn bên cạnh, nhưng cá voi trắng vẫn vui vẻ bơi qua bơi lại quanh cậu, dường như nó rất muốn chơi cùng Du Vũ, trong miệng thỉnh thoảng kêu "ư ử", muốn dụi đỉnh đầu vào người Du Vũ, nhưng rồi không thành công.
Tô Liệu chậm rãi đến gần hồ kính lớn.
Kể cũng lạ, từ khoảnh khắc bắt đầu nhìn thấy Du Vũ, anh theo bản năng nín thở. Đến lúc Tô Liệu nghĩ mình nhịn thở sắp chết rồi, Du Vũ vẫn thả mình dưới đáy nước. Tô Liệu không nhịn được mắng thầm: Cậu ấy không cần thở sao?!
Rất nhanh, Du Vũ cũng phát hiện Tô Liệu đang nhìn mình, vòng eo nhuần nhuyễn ngả ra sau, cả người dần chìm xuống. Du Vũ "treo ngược" trong lòng nước, mái tóc xõa nhẹ, một chân duỗi thẳng, chân còn lại hơi cong, trạng thái tao nhã, thả lỏng. Du Vũ dường như lại gầy đi, đường nét cơ bắp phác họa rõ ràng, như một cây bút lông trạm trổ tinh tế.
Tô Liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người cách lớp kính va vào nhau, màu nước phía sau Du Vũ đậm dần, không gian "không trọng lực" khiến anh nhất thời choáng váng.
Trong đầu Tô Liệu không hiểu sao lại lóe một câu nói ----
Cậu chưa thấy tôi ở trong biển.
Du Vũ duỗi tay, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào vách thủy tinh. Tô Liệu áp lòng bàn tay lên lớp kính, cảm giác lành lạnh. Anh thấy Du Vũ cúi đầu, chậm rãi bơi xuống, sau khi chạm đáy thì quay vòng, bơi lên hít thở.
Tô Liệu chạy dọc theo theo cầu thang, chạy thẳng đến tầng cao nhất. Tầng 6 thủy cung là khu vực trải nghiệm lặn. Cô gái ở quầy ngăn anh lại: "Bạn học, bạn muốn học thử hay trải nghiệm miễn phí? Nếu muốn học thì phải đăng kí hẹn trước."
Tô Liệu sững sờ: "Em có thể vào thăm quan được không?"
"Đương nhiên có thể." Nhân viên đứng dậy, nhiệt tình dẫn cậu vào, "Thật ra nhìn ở tầng dưới sẽ đẹp hơn, tầng này chỉ có miệng hồ thôi."
"Muốn thử đều phải hẹn trước ạ?" Tô Liệu nhìn hồ bơi, hơi nhíu mày, "Vừa rồi em thấy bạn em dưới nước."
"A, hai đứa là bạn học à." Nhân viên mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền nhỏ, "Học mới phải hẹn trước em ạ. Nếu chỉ trải nghiệm thôi thì không cần, nhưng phải xuất trình chứng chỉ hợp lệ. Bạn của em có bằng AIDA bốn sao."
Lời còn chưa dứt, Du Vũ từ mặt nước ngoi lên. Sau đó, "ào" một tiếng, cái đầu tròn của cá voi trắng cũng ló lên phía sau cậu. Du Vũ bơi trên mặt nước, cá voi trắng phấn khích đuổi theo, hút một ngụm nước phun lên mặt cậu, thiếu niên bật cười né tránh.
Nhân viên thấy thế, che miệng cười khanh khách: "Lần đầu chị thấy tiểu Bạch thân cận với ai như thế đấy. Trước đây trừ lúc cho ăn, nó lúc nào cũng lạnh nhạt với thợ lặn. Người ta còn nói đây là loài động vật nhỏ cao lãnh nhất thủy cung bọn chị."
Du Vũ tháo kính lặn, hỏi: "Hết giờ rồi ạ?"
Nhân viên công tác mặc đồ lặn bên cạnh lớn tiếng nói: "Hết ca của tôi rồi, không kèm cậu nữa."
"Cao lãnh" cá voi trắng lập tức phản đối, lần này súng bắn nước nhắm ngay nhân viên công tác.
Người đàn ông trung niên thở dài, phất tay: "Thôi tiểu Bạch thích cậu, một lần cuối cùng vậy!"
Du Vũ nghe thế, không chần chờ lao xuống, cá voi trắng vẫy vẫy đuôi, vội vàng đuổi theo.
"Vé vào cửa du lịch mùa thu của trường em có bao gồm một lần tham gia hoạt động miễn phí. Trải nghiệm lặn của bọn chị thu 100 tệ ba mươi phút. Dù sao bây giờ hồ lớn cũng không có khách, để em ấy lặn cũng không sao." Nhân viên giải thích, "Nhưng hoạt động này phải được huấn luyện viên giám sát, nếu không thì không được xuống nước."
Tô Liệu nhướng mày, nhớ lại mình vừa dùng vé để xem xiếc cá heo.
"Thế nào, có muốn lặn giống bạn em không?" Nhân viên dẫn Tô Liệu đến cạnh một kệ đặt tờ rơi và quảng cáo, giới thiệu: "Trong hồ có sinh vật biển, cho nên khóa học lặn đều được thực hành dưới mức độ sâu 6m, tương tự cỡ tầng hai đổ xuống. Còn hồ lớn ở tầng này chủ yếu để thi, chụp ảnh, hoặc tập lặn chuyên nghiệp, hạn chế nhân số."
"Ở đây có một số khóa học em có thể tham khảo, em xem có hứng thú với khóa nào không?"
Tô Liệu mỉm cười: "Để em xem một chút."
"Vậy em cứ thư thả, có vấn đề gì thì hỏi chị, chị ở ngoài quầy."
Tô Liệu lễ phép gật đầu: "Vâng, cảm ơn."
Khóa học trên tờ quảng cáo rất đa dạng, có lặn biển PADI, lặn tự do AIDA, và cả các loại đào tạo nghiệp dư khác. Tô Liệu nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt rơi vào hình một nàng tiên cá đẹp đẽ -- đuôi nhân ngư chuyển dần từ màu vàng sang đỏ cam rồi đỏ tươi, mái tóc dài xõa nhẹ, giống như một đóa hoa nở rộ dưới đáy biển.
Hình ảnh đó nhằm quảng cáo cho "Chương trình lặn nàng tiên cá theo chuẩn PADI", Tô Liệu cầm lên một tờ, phía dưới đính kèm thông báo "tuyển người mẫu tiên cá", đặc biệt nhấn mạnh "mức lương vô cùng tốt". Tô Liệu quay đầu nhìn Du Vũ vẫn đang lặn trong lòng biển, thừa dịp cậu không chú ý, lặng lẽ nhét tờ tuyển dụng vào túi quần.
Tô Liệu nhìn một vòng quanh sảnh, cảm thấy phòng thay đồ và phòng tắm khá sạch sẽ, ngoại trừ -- ánh mắt rơi vào băng ghế dài, cặp sách Du Vũ mở to, bên cạnh đặt một bộ đồng phục Nhị Trung, một chiếc áo phông và áo khoác rũ xuống đất.
Rõ ràng có tủ đồ gần đó, nhưng không biết có phải Du Vũ vội vã xuống nước quá không, để đồ lung tung. Tô Liệu đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Tô Liệu cầm đống quần áo, cẩn thận gấp lại giúp Du Vũ, nhét vào cặp. Cặp sách Du Vũ trống không, Tô Liệu lật qua lật lại, rất nhanh đã phát hiện vấn đề -- Du Vũ lại quên mang quần? Vậy chốc nữa cậu lấy gì mà thay?
Anh lục tìm nửa ngày, ngược lại lại moi được một chú cá voi sát thủ mini bọc trong túi chống thấm, bên trong còn nhét thêm một chiếc quần bơi.
Cái cậu này thật sự rất thích mặc quần bơi.
Tô Liệu nhớ đến chuyện Du Vũ gạt mình dự tiệc sinh nhật, không nhịn được thù mới hận cũ dâng trong lòng. Anh từ phòng thay quần áo thò đầu ra, hỏi trước đài: "Ngại quá ạ, cho em hỏi ở đây có máy sấy tóc không?"
"Có chứ, nhưng mà ở phòng thay đồ nữ." Nhân viên thân thiện mỉm cười, cho là Tô Liệu đang thăm dò trang thiết bị, "Em yên tâm, ở đây bọn chị cung cấp nước nóng, khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân, tất cả đều là nhãn hiệu lớn."
Tô Liệu lén quan sát mặt hồ, Du Vũ còn chưa lên, quay đầu nở nụ cười vô hại: "Cảm ơn chị nhé."
Dù sao cũng có máy sấy rồi.
Tô Liệu bất động thanh sắc nhét túi chống thấm đựng cá voi và quần bơi vào túi, rời đi như thể không có gì xảy ra.
Từ sự cố "máy sấy tóc" đầu năm học, Du Vũ đã rút kinh nghiệm, trong tủ đồ của cậu ở trường luôn có quần lót khô, trong cặp cũng sẽ cẩn thận mang thêm quần bơi, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.
Giống như bây giờ!
Khi Du Vũ đã thõa mãn lên bờ, lục lọi cặp của mình --
Quần bơi của cậu đâu?
Quần áo của cậu ai gấp vậy?
Điện thoại di động "ting" một tiếng, Du Vũ mở máy, chỉ thấy "Nhà sưu tập bút ngốc" gửi một tin nhắn: Tôi đã bắt cóc cá voi sát thủ của cậu.
Nhà sưu tập bút ngốc: Giải thích chuyện bánh kem mau lên, không thôi tôi giết con tin.
Du Vũ: "... ..."
-----^-^-----
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Phim tài liệu "Sonic Sea" của Kênh Discovery năm 2015.
[2] Towers, Jared R., và cộng sự, "Chuyển động và hành vi lặn của một kẻ săn mồi ăn thịt cá răng và cá nhà táng.", Tạp chí Khoa học Hàng hải ICES 76.1 (2019): 298-311.