CHUYỂN NGỮ:
……………………………………………..
Lục Ngôn không nhớ rõ lần gần nhất mình bị rượt đuổi là khi nào.
Có lẽ là vào thời điểm tham gia đại hội thể thao thuở còn ngồi trên ghế nhà trường.
Sức khỏe anh tốt, chạy rất nhanh, lúc đó luôn vượt qua bảy, tám bạn cùng trường.
Không ngờ sau nhiều năm trôi qua như vậy, anh lại lần nữa cảm nhận được sự căng thẳng kích thích này.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua, bốn phương tám hướng đều có vật ô nhiễm chạy tới, nơi nơi đều chẳng an toàn.
Trái tim anh treo ngang, dứt khoát chọn con đường gần mục tiêu nhất.
[ Cậu không phải vật ô nhiễm, nhưng cậu lại cộng sinh với cá vua. Do vậy, máu của cậu có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với những vật được hình thành từ cảm nhiễm cá ký sinh. ]
Đã phát hiện.
Người biến dị ở khu vực gần đó cùng nhau lao về phía anh, mặc dù số lượng không nhiều lắm, thế nhưng chỉ bằng vẻ ngoài dị hợm của chúng nó thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn rồi.
Adrenalin của Lục Ngôn tăng vọt: “Sao mi không nói với ta chuyện này sớm hơn?”
Hệ thống phản bác vang dội: [ Chuyện này sao mà trách tôi được? Nếu không do giá trị ngưỡng linh lực của cậu thấp quá thì tôi cũng chẳng đến mức không khác gì đồ mất trí nhớ! Quẹo trái sẽ thấy chiếc xe việt dã, chìa khóa bên trong. Đúng rồi, tôi kiến nghị cậu lột đồ ra. ]
Dưới tác động của dịch nhầy trên râu cá người, cánh tay Lục Ngôn vẫn chảy máu không ngừng, máu tươi đỏ thẫm tẩm ướt một mảng tay áo lớn.
Mùi máu nồng sẽ hấp dẫn những người biến dị đó trong thời gian ngắn.
Quẹo trái không chỉ thấy xe việt dã mà còn gặp mấy người biến dị cuồng bạo khác thường.
Một ếch người nhảy lên trời, muốn đâm gục Lục Ngôn xuống đất, song lại bị một đạp đạp văng xa 3 mét.
Lục Ngôn đấm vỡ cửa sổ xe, chui người vào. Khởi động, nhấn ga một cách liền mạch lưu loát, anh hỏi: “Thế này liệu có ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố không?”
[ Không đâu, Bồ Tát nam, lột mau. ]
Lục Ngôn: “……”
Hơn hai mươi năm cuộc đời Lục Ngôn luôn là công dân gương mẫu tuân thủ pháp luận, do sợ bị túm vào đồn cảnh sát nên anh chỉ cởi chứ không lột sạch.
Anh xé mảnh áo nhuốm máu kia xuống, ném ra ngoài cửa sổ xe.
Nếu không cầm được máu thì còn xé thêm được nhiều lần, lời hơn quăng nguyên bộ ra ngoài nhiều.
Đằng sau xe, một đống vật ô nhiễm bề ngoài kỳ quái đa dạng đang túm tụm quanh mảnh áo của anh đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, thậm chí không tiếc dồn đống lên nhau, chẳng khác chi khung cảnh fan cuồng gặp thần tượng.
Cuối cùng người đầu cá cao 3 mét thành công đánh bại những người ếch nhỏ yếu khác, nuốt mảnh vải kia vào bụng, nghe mùi tiếp tục đuổi theo Lục Ngôn.
Xe việt dã bỏ lại một bóng ảnh phiêu dật, né tránh làn sóng ếch người đánh tới cửa kính xe.
Bình thường Lục Ngôn ở nội thành bức bối chết đi được, thành ra lúc tan tầm anh thích đi bộ hơn, do đó sau khi lấy bằng lái xe thì về cơ bản anh chưa từng chạm vào xe thêm lần nào.
Không ngờ bản thân sẽ lái xe lần nữa, còn lái dưới tình huống yêu cầu kỹ thuật cao này. May mà trên đường vắng tanh không bóng người.
Vật ô nhiễm không ngừng va chạm vào thùng xe, tiếng cọ xoen xoét trên nóc xe khiến người ta ê răng. Đó là tiếng móng tay người biến dị cào ra tia lửa.
Sau khi cắt đuôi được phần nhỏ vật ô nhiễm cấp thấp, thế lực bám theo xe Lục Ngôn dần dần trở nên rõ ràng.
Hai cá người, ba ếch người. Đầu của chúng đều lớn hơn những con cùng chủng loại rất nhiều.
[ Vật ô nhiễm đã đạt tới tiêu chuẩn cấp E. Có trí tuệ cấp thấp. ]
Lục Ngôn ngửi thấy mùi cá khiến người ta buồn nôn.
Chiếc xe việt dã 7L này đã đạt tốc độ cực hạn, vậy nhưng chỉ nhanh hơn những vật ô nhiễm kia chút thôi.
Người biến dị tiến hóa có trí tuệ cấp thấp quả nhiên khác biệt, thậm chí chúng nó còn học được cách phun dịch dạ dày sền sệt lên bánh xe. Lốp cao su bị ăn mòn, phát ra tiếng “Xèo xèo”.
[ Có chút cảm giác sống một ngày bằng một năm nào không? Ai mà ngờ được từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ mới 6 phút chứ? Tin tức tốt là người bên trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm đã phát hiện điều lạ thường, tiếp viện sẽ tới đây ngay thôi. ]
Lục Ngôn đã khó mà thấy rõ đường. Xe việt dã đâm vào hết vật ô nhiễm này đến vật ô nhiễm khác, người biến dị tới ồ ạt không ngừng khiến anh có cảm giác da đầu tê dại.
Bên tai anh lấp đầy tiếng người biến dị gào rú, nhưng Lục Ngôn biết rõ càng như vậy thì càng phải bình tĩnh. Bởi lẽ đó anh vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Tiếng sóng biển lại lần nữa vang lên bên tai Lục Ngôn, kèm theo đó là tiếng ầm ầm của cánh máy bay trực thăng.
Một loạt ánh đèn chói mắt chiếu xuống đất, thu hút một phần hỏa lực.
Lâm Tư Nam híp mắt lại, bắn một phát trúng ếch người nhảy lên xe Lục Ngôn, cái lưỡi của nó đã thò vào được một nửa, rất tởm lợm.
“Đã tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ. Lâm Nhất, Lâm Nhị, hai người nhảy xuống yểm trợ đưa người về. Bác sĩ chuẩn bị.” Dù tìm được người rồi nhưng Lâm Tư Nam vẫn không dám nơi lỏng dù chỉ một phút, khi nói chuyện cũng bắn thêm hai phát: “Nhiệm vụ ưu tiên cấp cao nhất.”
Nhờ hỏa lực phía trên đàn áp, những bước sinh tồn trong điều kiện khó khăn của Lục Ngôn cuối cùng cũng được cải thiện.
Anh nhân cơ hội này kéo mở cửa xe, nhảy xuống khỏi xe việt dã đang rò xăng, bò lên nóc xe, chờ máy bay trực thăng tới cứu viện.
Mắt thấy thang cuốn càng ngày càng gần mình, một tiếng gọi hưng phấn ầm ĩ bỗng vang lên bên tai Lục Ngôn.
—— “Tôi tới rồi, tôi tới rồi đây! Hệ Chữa Lành ở đâu?”
Ngay khi âm thanh đó vừa chấm dứt, một đôi tay đã ôm ngang Lục Ngôn bế lên.
Tốc độ nhanh thật, gần bằng một trận gió.
Lâm Tư Nam ở trong máy bay trực thăng chửi ầm lên: “Bạch Thu Thực! Mẹ cái đồ tâm thần nhà cậu!!”
Vài chục giây ngắn ngủi trôi qua, Lục Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng, chân Bạch Thu Thực đã đáp trên sân thượng tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Vật ô nhiễm phía dưới mất đi mục tiêu, rít gào phẫn nộ, lần theo mùi hương bao vây xung quanh trung tâm thương mại. Cửa lớn trung tâm đóng chặt, cá người ở dưới điên cuồng phẫn nộ một cách vô ích, ếch người thì bắt đầu chậm rãi bò lên.
Bạch Thu Thực cúi đầu nhìn thoáng qua Lục Ngôn, cười nói: “Ái chà, trông đẹp thật đấy.”
Gương mặt của anh ta rất kỳ lạ, đặc điểm khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt màu bạc kia, bốn con ngươi trong hốc mắt không ngừng chuyển động, kỳ dị nhưng rất đẹp.
Lục Ngôn: “Cảm ơn. Có thể thả tôi xuống trước không?”
“Không được, tôi tới bảo vệ cậu mà.” Bạch Thu Thực trả lời: “Giờ vẫn chưa an toàn.”
Nói xong, anh ta vươn một bàn tay, lạnh lùng nhìn xuống dưới tòa nhà, hộc ra bốn chữ: “Không – Động – Như – Sơn.”
【 Thiên phú – Trọng Áp 】
Mặc dù thiên phú này không thuộc top đầu trong danh sách thiên phú nhưng khi kết hợp với giá trị ngưỡng linh lực đã gần đạt 9000 của Bạch Thu Thực thì lại là sự tồn tại khủng khiếp chẳng khác gì lưỡi hái tử thần với những vật ô nhiễm cấp thấp này.
Phía dưới, vật ô nhiễm kín đặc xung quanh như bị vật nặng vô hình đập lên người.
Bất kể lớn nhỏ ra sao, chủng loại thế nào cũng bị nghiền ép thành thịt nát hết. Máu tươi văng khắp nơi, không con nào may mắn thoát khỏi.
Bạch Thu Thực thả Lục Ngôn xuống, hỏi: “Cậu thấy tôi đẹp trai không? À đúng rồi, tự giới thiệu chút, tôi tên Bạch Thu Thực.”
Anh ta nở nụ cười hoàn toàn có thể coi như phúc hậu và vô hại, thế nhưng chiếc răng nanh lộ ra kia lại quá sắc nhọn, trông qua không hề kém cạnh vật ô nhiễm chút nào.
Trong đầu Lục Ngôn, hệ thống cung cấp thông tin còn tỉ mỉ chi tiết hơn.
[ Bạch Thu Thực, cao 1m72, bởi vậy xỏ giày 6cm tăng chiều cao… Ặc, cái này không quan trọng. ]
[ Giá trị ngưỡng linh lực: 8700, độ bệnh biến: 42 ]
[ Thiên phú: Thành Lũy, Thuấn Di, Trọng Áp. ]
Lục Ngôn nắm lấy tay anh ta trong thoáng ngắn ngủi: “Lục Ngôn.”
Thành phố K, trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm.
Vào ngày thứ hai bệnh ô nhiễm bùng phát, Lục Ngôn đã nghĩ tới việc gọi điện cho nơi này, mỗi tội anh lại bị hệ thống ngăn cản. Ai ngờ sau 20 ngày trắc trở, giờ ngược lại thành chủ động đi tới đây.
Trung tâm ô nhiễm sắp xếp riêng cho anh một căn phòng nhỏ để tu chỉnh.
[ Ờm, tin tức tốt là dù tạm thời cậu chưa thức tỉnh thiên phú thứ hai nhưng bọn họ đã hiểu lầm cậu là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành. Về tư liệu của hệ Chữa Lành thì do trường hợp này quá hiếm, số người nắm giữ thông tin này cũng không nhiều lắm. ]
Lục Ngôn đang tắm rửa.
Vì nước bị cắt nên nước tắm của anh đều là nước mưa đã lọc, sau đó đun nóng qua mới sử dụng để tắm, lâu rồi không xa xỉ thế này.
Anh hỏi: “Mi luôn không cho ta tiếp xúc với trung tâm phòng chống, hơn nữa còn hết sức dè chừng viện nghiên cứu. Có nguyên nhân gì sao?”
Thật ra anh không lo lắng nơi này có camera theo dõi, bởi toàn bộ đối thoại với hệ thống đều tiến hành trong não.
Hệ thống yên lặng một lát, trả lời: [ Thiên Khải Giả không chỉ có duy nhất một loại thiên phú. Ngoại trừ tự mình thức tỉnh còn đoạt được bên ngoài. ]
[ Vì tương lai của nhân loại, bọn họ sẽ tiến hành vài cuộc phẫu thuật phức tạp, cướp tôi đi cho người càng thích hợp hơn. ]
[ Nhưng loại cướp đoạt này sẽ gây ra tổn thương không thể ngăn cản với não bộ, ví dụ như thiểu năng trí tuệ, não héo rút, chết não. Hơn nữa còn đòi hỏi cơ thể mẹ phải tỉnh táo suốt toàn bộ quá trình cướp đoạt. ]
[ Cậu cho rằng bệnh ô nhiễm mới xuất hiện mười năm gần đây sao? Thật ra từ đầu thế kỷ trước đã có tiền lệ rồi. Sau đó lần lượt có người thức tỉnh. Luôn có kẻ ngu xuẩn thường cho rằng mình kiểm soát được Thiên Khải Giả… ]
[ Mặt khác, tôi đã nói rồi, vật ô nhiễm tiến hóa nhanh hơn Thiên Khải Giả nhiều. Hiện giờ đã có không ít sự tồn tại gần tới mức “Thần”, dù rằng trong hồ sơ của viện nghiên cứu, bọn họ đều thống nhất gọi đó là ‘Vật ô nhiễm cấp S’. ]
……
……
Lục Ngôn rửa qua loa miệng vết thương, tắm xong lại đi sấy tóc.
Nhân viên công tác dẫn anh tới văn phòng.
Lâm Tư Nam đứng dậy chào đón, kéo ghế ra, tươi cười thân thiết: “Chào bác sĩ Lục, không ngờ chúng ta lại gặp nhau lần nữa.”
Vị trí đầu tiên trước bàn hội nghị, Bạch Thu Thực gác chân lên bàn gỗ, lười biếng nói: “Cậu không phải lôi kéo làm thân với cậu ấy, người là do tôi cứu.”
“Cảm xúc của cậu không ổn định, ra ngoài trước đi.” Lâm Tư Nam chỉ cửa lớn.
“Trước mặt cậu là tổng phụ trách tổ 2, bộ phó bộ Hành Động Đặc Biệt đấy. Cậu nói chuyện với cấp trên bằng thái độ như vậy sao?” Bạch Thu Thực nổi giận.
Lâm Tư Nam không muốn để ý tới anh ta lắm.
Lục Ngôn cẩn thận quan sát xung quanh. Không có cửa sổ, chỉ có duy mỗi cửa ra vào.
Lâm Tư Nam nỗ lực khiến mình trở nên hòa ái dễ gần: “Cậu đừng quá căng thẳng, chúng ta tiến hành một thí nghiệm đơn giản trước.”
Anh ta lấy một thứ như nhiệt kế điện tử, quét một lượt trên người Lục Ngôn.
Trên máy kiểm tra hiện ra hai hàng số: “Giá trị ngưỡng linh lực: 174, độ bệnh biến: 1.”
Bạch Thu Thực nhướng cao lông mày: “Chỉ 1 thôi sao?”
Thấp đến khó tin. Rất khó mà tưởng tượng được rằng cậu trai trẻ mặt mày bình tĩnh trước mắt vào một tiếng trước còn đang gian nan tìm đường sống trong đám vật ô nhiễm.
Lục Ngôn thu tay về, bình tĩnh hỏi: “Có ẩn ý đặc biệt gì chăng?”
“Không, chỉ số rất ổn. Giá trị ngưỡng 174 với người vừa thức tỉnh mà nói cũng không tệ lắm. Trong tình huống bình thường chỉ khoảng trên dưới 100.”
Lục Ngôn cũng ngại nói rằng thật ra lúc vừa mới thức tỉnh, giá trị ngưỡng linh lực của anh là 0.
Ánh mắt Lâm Tư Nam nóng rực: “Bác sĩ Lục này, sau khi thức tỉnh, cậu có loáng thoáng cảm giác được năng lực của mình không?”
[ Cuối thế kỷ trước, trước khi chết, tổng phụ trách Kiều Ngự của viện nghiên cứu từng sửa sang lại bảng tuần hoàn danh sách thiên phú, xếp hạng các thiên phú dựa theo độ mạnh yếu. Các thiên phú càng xếp trước càng hiếm hoi. Tôi – “Biết Tuốt”, số 6 trong danh sách… Tôi không rõ việc sắp xếp này lắm, tôi cảm thấy ít nhất mình có thể tiến vào top 3. Dù sao thì năng lực “Thiên Khải” thuần hệ Chữa Lành này cũng có thể xếp hạng nhất mà. Nhân loại và vật ô nhiễm cùng chung danh sách thiên phú. ]
Lục Ngôn không hiểu lắm. Bởi vậy có thể thấy thông tin ở đâu cũng rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không cho cái hệ thống nói nhảm nhiều thế này xếp hạng thứ 6.
[ Hiện nay khắp thế giới chỉ có 3 năng lực giả hệ Chữa Lành, thiên phú lần lượt là【 Thiên Khải 】, 【 Phục Sinh 】, 【 Dung Hợp 】, hiện giờ thiên phú duy nhất chưa được biết đến trong hệ Chữa Lành chỉ còn【 Cắn Nuốt 】. ]
[ Đây cũng là thứ cậu cần giả mạo. ]
“Thiên phú hệ Chữa Lành sẽ không sợ bị cướp đoạt sao?” Lục Ngôn dò hỏi trong lòng.
[ Chưa chắc lần cướp đoạt nào cũng thành công. Huống hồ trong viện nghiên cứu lại không chỉ toàn người xấu. Luật lệ có sức ảnh hưởng cao hơn cả thiên phú, cùng loại với quy tắc. Giải thích tiếp nữa sẽ bị thiếu từ ngữ để hình dung, vậy nên tôi chỉ nói được rằng: Có tôi là cậu kiếm lời rồi. ]
Trao đổi sơ qua trong đầu xong, Lục Ngôn ngẩng mặt, nhìn về phía người đối diện.
Anh tự hỏi một lúc lâu, mới trả lời: “Tôi cảm thấy… hơi đói.”