CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

………………………………………..

Hạ lưu sông Khúc Giang.

Mặt nước phẳng lặng bỗng nổi một tầng bong bóng nước.

Sau khi xác nhận không còn bị theo dõi, Thẩm Khinh Dương ướt sũng trồi lên từ dưới nước, mấy chiếc xúc tu lùa tới bờ sông. Cơ thể khổng lồ chậm rãi dịch lên bờ.

Y vẫn chưa quen ở dưới nước lắm.

Nhưng khi vừa từ dưới sông lên, Thẩm Khinh Dương đã lập tức nhận ra xung quanh có người.

Y hướng ánh mắt cảnh giác tuần tra tới lui bốn phía, song không tìm được bóng dáng bất kỳ sinh vật nào.

Điều này thậm chí còn khiến y nổi ý muốn chui xuống đáy nước lần nữa.

Ngay khi Thẩm Khinh Dương chuẩn bị làm như vậy, rốt cuộc đằng sau cũng vang tiếng một người.

“Tôi đã chờ cậu ở đây rất lâu rồi.” Đây là một giọng nữ tao nhã, thế nhưng rất nhanh lại biến thành giọng nam trầm thấp: “Cậu là tác phẩm kiệt xuất nhất của tôi ở thành phố K.”

Một người đàn ông mặc áo đen bước ra từ trong bóng đêm. Ông ta không có miệng, trên mặt chỉ có một đôi mắt rất lớn.

“Ông là ai?”

Phía sau Thẩm Khinh Dương, mấy chiếc xúc tu chậm rãi mấp máy, bày ra trạng thái chực chờ tấn công.

“Cậu có thể gọi tôi là Tiên Tri.” Ông ta nói: “Loài người trên thế giới đã không còn chào đón cậu nữa rồi. Trong ba tiếng này, các thông tin liên quan của cậu đều đã được gửi tới tổng bộ trung tâm phòng chống. Xét thấy cậu tạm thời chưa bắt đầu gây thương tích cho người khác nên độ ưu tiên được xếp đằng sau. Song, tôi biết ‘người kia’ đang ở trên đường. Tính tình người đó không tốt, hiện giờ đang trong trạng thái cuồng bạo, nói không chừng sẽ tiện tay giải quyết cậu luôn. Người đó không cùng cấp bậc với Bạch Thu Thực. Cậu muốn theo tôi đi không?”

Thẩm Khinh Dương cười: “Tôi ghét mùi trên người ông.”

Tiên Tri cúi đầu, ngửi ngửi.

Là mùi hôi thối nồng nặc, nhưng ông ta đã quen rồi.

“Tôi biết nội tâm cậu vẫn đang tự nhủ rằng mình vẫn là một thành viên trong xã hội loài người. Tuy nhiên những người trí tuệ cấp thấp đó chẳng qua chỉ là giống loài sắp bị đào thải mà thôi. Thế giới tương lai sẽ là của chúng ta.” Giọng Tiên Tri tràn đầy mê hoặc: “Chúng ta mới là Thần của thế giới mới. Tôi biết rất nhiều điều, tôi có thể giúp cậu đạt được lực lượng lớn mạnh hơn cả…”

Thẩm Khinh Dương chẳng hứng thú với mấy lời lải nhải liên miên của ông ta, vì thế y quay lưng đi vào trong vùng núi.

“Từ từ đã.” Tiên Tri im lặng hồi lâu, lại lần nữa gọi Thẩm Khinh Dương về: “Tôi biết cậu muốn gì.”

Tiên Tri mở mắt ra, đồng tử không ngừng thu nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Khinh Dương.

【 Thiên phú – Mê Hoặc 】.

【 Thiên phú – Biết Trước 】.

Dưới tác dụng của hai thiên phú, trong khoảnh khắc, vậy mà Thẩm Khinh Dương lại gặp ảo giác tin cậy người trước mặt.

“Cậu luôn rất cảm kích cậu ta. Cậu ta cứu cậu về từ tay Thần Chết. Cậu là con riêng, bị cha mẹ ruột vứt bỏ còn bị cha mẹ nuôi ngược đãi. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu trốn thoát khỏi cái thôn trên núi kia… Đúng, cậu đang muốn tới cái thôn kia ngay lập tức, cậu muốn khiến những người đó phải trả giá đắt.”

“Cậu không phải người tốt lành gì, nhưng cậu ta thì phải. Cậu ta vốn không quen biết cậu, thế mà lại lo tiền thuốc men giúp cậu, cho cậu một công việc. Cậu chỉ dám nhìn trộm cậu ta lúc cậu ta tan ca. Cậu biết cậu không xứng với cậu ta. Xuất thân của cậu ta có vẻ rất tốt, bằng cấp cao, trông cũng đẹp, người theo đuổi đông đảo, thậm chí chưa chắc đã thích đồng tính. Cậu không dám nghĩ đến, càng không dám nói ra.”

Tiên Tri không thể thấy quá nhiều, thậm chí ông ta còn không biết người kia là ai, song từng đây cũng đủ rồi.

Sự bình tĩnh trên mặt Thẩm Khinh Dương bị phá vỡ, thậm chí xuất hiện biểu cảm bị chọc giận.

Không ai thích người khác mới liếc qua đã nhìn thấu mình.

Mặt người sau lưng Tiên Tri nhếch cao khóe miệng: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế chưa?”

“Có thể. Chẳng qua ông cần phải hiểu rõ một vấn đề trước: Tôi không giữ lại quá nhiều tình cảm con người.” Thái độ của Thẩm Khinh Dương khôi phục bình thản, thong thả ung dung trần thuật: “Khi còn là con người, quả thực anh ấy rất đặc biệt với tôi, nhưng hiện tại thì chưa chắc. Tôi tin ông sẽ không ngu xuẩn tới mức lấy điều này ra làm lợi thế gây sức ép.”

Tiên Tri mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu. Khi còn là người, tôi cũng có một đứa con trai rất nghe lời, hiện giờ nó đang ở thành phố K. Tôi vốn tưởng mình sẽ vẫn giữ lại tình thương của cha với nó… Thôi, không nói chuyện này nữa. Để tôi xem cá vua trên người cậu phát triển đến giai đoạn nào rồi.”

Thẩm Khinh Dương nghe vậy, ngờ vực nhíu mày: “Cá vua gì?”

Tiên Tri hiếm khi ngẩn ngơ: “Nó không ký sinh trên người cậu?”

*

Bởi vì quá mệt mỏi, Lục Ngôn vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ luôn.

Tuy nhiên do chỗ ngủ quá lạ lẫm, cả đêm anh lục tục tỉnh giấc đến mấy lần, cứ nghi ngờ liệu giây tiếp theo mình có bị ám sát luôn hay không.

Lòng bàn tay trái của Lục Ngôn hơi nóng lên. Đau đau, thỉnh thoảng còn khẽ run rẩy mất kiểm soát.

Hệ thống nói đây là do anh hấp thu nguồn ô nhiễm vượt mức.

[ Dù rằng sớm hơn dự đoán của tôi, nhưng quả thực nó đã bắt đầu tiến hóa tới giai đoạn 2. Hàng nhái của tôi bây giờ chắc đã tức chết rồi. ]

Lục Ngôn dậy sớm, day trán, chắc mẩm mình lại bắt đầu sốt rồi. Cổ họng anh đau rát như sắp bị thiêu rụi.

Anh mặc thêm áo khoác, mở cửa ra.

Nhân viên canh cửa lập tức đuổi theo, hỏi: “Bác sĩ Lục dậy sớm vậy?… Ngài thấy cơ thể không thoải mái chỗ nào sao?”

Lục Ngôn bình tĩnh trả lời: “Tôi lạ giường, ngủ không ngon lắm.”

“Bình thường ngài hay ngủ loại giường gì ạ? Để chúng tôi đi mua. Ngài dậy sớm là muốn tới nhà ăn sao? Tôi dẫn đường cho ngài.” Thái độ của nhân viên nghe vẻ rất đỗi thân thiện ân cần.

“Đi kiểm tra phòng. Người bệnh của tôi đâu?” Lục Ngôn hỏi.

Giọng anh hơi khàn, khi nói chuyện, trong khoang miệng tràn ngập vị rỉ sét khô khốc.

Trên mặt nhân viên không khỏi lộ ra nụ cười xấu hổ.

Vật ô nhiễm chạy thoát ngay dưới mí mắt mình, Bạch Thu Thực đã nổi trận lôi đình. Anh ta tốn sáu tiếng đồng hồ chạy khắp các con sông lớn nhỏ ở thành phố K nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Thẩm Khinh Dương.

Thông tin về Thẩm Khinh Dương được gửi hỏa tốc tới tổng bộ. Một thời gian nữa không chừng sẽ xuất hiện trên bảng treo thưởng của trung tâm phòng chống.

“Nếu ngài đang nói về người bệnh tới từ cơ sở thu dung thì nửa đêm bệnh tình của cậu ấy chuyển biến xấu, chạy trốn khỏi trung tâm phòng chống rồi. Đã có nhân viên liên quan đi xử lý.”

Lục Ngôn lẳng lặng vặn mở nắp một chai nước khoáng, giảm bớt cảm giác khô khốc trong miệng: “Vậy à. Bao giờ tôi có thể về nhà?”

Nếu chỉ là trạng thái lúc trước, Lục Ngôn cảm thấy ở trung tâm phòng chống cũng không vấn đề gì. Đặc biệt thỉnh thoảng còn được ngắm vài cậu trai trẻ mặc quân trang, khiến người ta có cảm giác rất an toàn.

Thế nhưng xét trạng thái hiện tại thì không ổn cho lắm.

Trước kia lúc dung hợp với cá vua, Lục Ngôn đã mất ý thức một thời gian ngắn, anh rất lo mình sẽ thình lình hôn mê tại chỗ này.

Nhân viên tỏ ra khó xử: “Tôi đi xin chỉ thị của đội trưởng Lâm một lát.”

Dù Lâm Tư Nam không phải người phụ trách tối cao của trung tâm phòng chống, nhưng trước đó anh ta từng gặp Lục Ngôn, miễn cưỡng được xem như người quen. Tổng bộ lo tạm đổi người giao tiếp sẽ khiến Lục Ngôn cảm thấy không an toàn.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau tại một quán cơm cafe*.

*Quán cơm cafe:

Đồ ăn ở trung tâm phòng chống rất ngon

Đồ ăn ở trung tâm phòng chống rất ngon. Lâm Tư Nam ăn lại thấy hơi nhạt thếch. Giá trị ngưỡng linh lực của anh ta mới một ngàn sáu, song bởi thường xuyên ra ngoài chiến đấu nên độ bệnh biến trên người không thấp chút nào, thành ra không còn ham muốn thế tục với loại đồ ăn này.

Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Ta không nhìn ra chỗ bệnh biến trên người anh ta.”

Ánh mắt Lâm Tư Nam trong trẻo kiên nghị, thể hiện rõ chút khí độ quân nhân, lúc ngồi xuống eo lưng đều thẳng tắp.

[ Lâm Tư Nam, đội trưởng chi đội 3 tổ 6 bộ Hành Động Đặc Biệt. Giá trị ngưỡng linh lực: 1600. ]

[ Nhập ngũ năm 22 tuổi, 23 tuổi hỗ trợ xử lý sự kiện bệnh ô nhiễm, cùng năm đó chủ động báo danh tiếp xúc nguồn ô nhiễm, thức tỉnh trở thành Thiên Khải Giả. ]

[ Thiên phú: Theo Dõi Xạ Kích, Hỏa Lực Áp Chế. ]

[ Bề ngoài cậu ta trông còn ổn, tuy nhiên bên trong cơ thể đã bị ăn mòn nặng nề. Ặc, thực ra tôi cũng không muốn xem lắm, hơi tởm xíu. Trứng cá ký sinh đáng yêu hơn trứng ký sinh trùng nhiều… ]

[ Nói nhỏ với cậu này. Nếu cậu ta trở thành vật ô nhiễm thì xác suất cao sẽ biến thành một đống trùng thân mềm kết hợp thể ác đấy. Trắng trắng giống cơm. ]

Lục Ngôn: “……”

Cảm ơn, ăn không ngon.

[ Tôi hẳn nên nói với cậu rằng muốn trở thành Thiên Khải Giả cần tiếp xúc với nguồn ô nhiễm trước. Nhưng nếu tiếp xúc với nguồn ô nhiễm thì xác suất tử vong tại chỗ hoặc biến dị sẽ rất cao. Chỉ phần nhỏ số người có thể trở thành Thiên Khải giả. ]

[ Thực ra qua nhiều năm nghiên cứu, viện nghiên cứu đã chế tạo thành công thuốc đặc hiệu có xác suất nhất định giúp người mới bị ô nhiễm biến dị khôi phục về bình thường. ]

[ Thế nhưng phần lớn những người báo danh đều đã chuẩn bị tốt tâm lý tìm cái chết. Nếu không thức tỉnh thì thuốc đặc hiệu cũng vô dụng, chỉ còn duy nhất một con đường để đi. ]

[ Theo lý thì sẽ không nhiều người sẵn sàng làm loại chuyện có tỉ lệ tử vong rất cao này, nhưng nhóm quân nhân ở khu 1 lại rất hiếm khi lùi bước… Đây cũng là nguyên nhân bệnh ô nhiễm ở khu 1 được kiểm soát tốt hơn hẳn những khu vực khác. Khu 1 có Thiên Khải Giả mạnh nhất thế giới hiện nay, thậm chí còn có cả đội hình Thiên Khải Giả với số lượng đông đảo nhất. ]

Thấy Lục Ngôn mãi không nói gì, Lâm Tư Nam ho khan một tiếng: “Bác sĩ Lục, lúc trước cậu đã xem tin thức phát sóng chưa? Cậu biết Thiên Khải Giả là gì không?”

Lục Ngôn gật đầu: “Tôi biết.”

Lâm Tư Nam: “Vậy thì tốt rồi. Trên thực tế, Thiên Khải Giả được chia thành 3 hệ: hệ Chiến Đấu, hệ Phụ Trợ, hệ Đặc Thù. Chúng tôi phán đoán bước đầu rằng thiên phú của cậu là ‘Cắn Nuốt’ – thuộc về hệ Chữa Lành hệ Đặc Thù. Thiên phú hệ Chữa Lành cực kỳ hiếm gặp, tổng bộ đã điều một vị nghiên cứu viên tới đây, hy vọng có thể tiến hành quan sát và ghi chép. Dĩ nhiên trước khi bắt đầu, cần phải trưng cầu ý kiến của cậu.”

“Cậu cũng đã chứng kiến về bệnh ô nhiễm ở thành phố K hiện tại rồi. Thực ra trên phạm vi toàn thế giới còn rất nhiều ca bệnh như vậy, hơn nữa không phải ca nào cũng giống nhau…” Nói xong, Lâm Tư Nam lấy máy tính bảng ra, đăng nhập vào tài khoản của mình: “Không biết cậu có hứng thú xem thử không?”

Lục Ngôn nhận lấy máy tính bảng. Đây là một diễn đàn lớn, mục lớn nhất chính là “Nghiên Cứu Bệnh Án Bệnh Ô Nhiễm.”

Dựa vào cấp bậc mạnh yếu của nguồn ô nhiễm, những ca bệnh này được phân chia từ cấp F tới cấp S.

Bệnh ô nhiễm ở thành phố K trong mắt Lục Ngôn đã hết sức nghiêm trọng lại chỉ liệt vào cấp “C”.

“Đây là do dù độ lây nhiễm cao nhưng xác suất chết không cao. Hơn nữa còn biến dị ra vật ô nhiễm cấp bậc rất thấp.” Lâm Tư Nam giải thích.

Mỗi bảng bệnh án đều được phân chia cấp bậc. Lục Ngôn lướt nhanh, ca bệnh ô nhiễm cấp S trước mắt mới chỉ có 2, phân biệt thành 2 danh hiệu là “Thiên Tai” và “Thần Quốc”.

Ghi chú: Đã kiểm soát bước đầu. Nhân loại xung quanh đã rút lui. Thiên Khải Giả cấp A “Thôn Chính”, “Bắc Thần Nhất Đao” ngã xuống trong quá trình hiệp trợ rút lui.

Sang đến danh mục ca bệnh cấp A, số lượng đã nhiều lên: “Lò Sát Sinh”, “Thành Ác Mộng”, “Tường Oán Niệm”, “Vườn Lạc Xuyên”,… rải rác, nằm ở cả trong và ngoài nước, tổng cộng khoảng mấy chục cái tên.

Lục Ngôn click đại một ca bệnh tên “Tường Oán Niệm”.

【 Tường Oán Niệm 】

Giới thiệu: Đây là một hẻm nhỏ cực kỳ chật hẹp, sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong trung tâm thành phố. Xương khô của vô số vong hồn bị khảm trên vách tường. Khi có sinh vật đi qua, oán niệm trên tường sẽ kéo sinh vật đó vào trong chấp niệm, bắt đầu luân hồi tuần tự. Nếu thành công có thể ra khỏi mặt tường này, nếu thất bại sẽ trở thành một bộ phận của tường. Trước mắt tạm thời chưa phát hiện trường hợp thành công. Đã có 7 Thiên Khải Giả chấp hành nhiệm vụ, tỉ lệ tử vong 100%.

[ Phía dưới công khai thông tin nhiệm vụ ]

[ Phụ lục: (Tài liệu ghi âm) – “Thưa tổng bộ, tôi là ‘Gấu Khổng Lồ’. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi báo cáo nhiệm vụ, độ bệnh biến của tôi đã đạt tới 97. Tôi tiến hành tổng cộng 6 lần luân hồi trong Tường Oán Niệm, có được tư liệu và những việc cần chú ý như sau… Thật tiếc nuối khi không thể tận mắt nhìn thấy thế giới này trở về bình thường. Không cần cử người tới cứu tôi. Xin hãy chuyển lời tới vợ tôi, rằng tôi yêu cô ấy.” ]

Ghi chú: Dựa theo quan sát, chiều dài của Tường Oán Niệm mở rộng không ngừng, lượng người bị cắn nuốt đã vượt quá 5 con số. Nghiên cứu viên nước X cho biết: Nếu cứ mặc kệ nó trưởng thành, chiều dài tối đa có thể vượt qua Tần Minh Trường Thành.

Đây là một mặt khác của thế giới mà Lục Ngôn không hề hay biết.

Anh vốn cho rằng mình đã chuẩn bị tốt rồi. Thế nhưng khi đối mặt với những tư liệu tàn khốc, đẫm máu, thậm chí được xưng là bi tráng kia, linh hồn vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Run rẩy vì sự nhỏ yếu của chính mình, và kính trọng những linh hồn bất khuất đó.

“Thế giới này đã đầy rẫy nguy cơ.” Lâm Tư Nam nỗ lực khiến giọng điệu và biểu cảm của mình trở nên thành khẩn: “Chúng tôi cần sức mạnh của mỗi người. Cậu thuộc hệ Chữa Lành, không phải thường xuyên lên chiến trường. Chúng tôi sẽ dốc hết toàn bộ sức lực bảo vệ cậu an toàn.”

Anh ta lấy một phần văn kiện ra, đặt trước mặt Lục Ngôn: “Tôi hy vọng cậu có thể gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt.”

Lục Ngôn không nói gì, chỉ tỏ vẻ trầm ngâm. Điều này khiến cho Lâm Tư Nam không khỏi hơi căng thẳng.

Sau một lúc, Lục Ngôn ngẩng đầu, hỏi: “Có biên chế, 5 khoản bảo hiểm và 1 quỹ nhà ở xã hội không? Nếu 996, có thể tính phí tăng ca không?”

*5 khoản bảo hiểm xã hội bao gồm: Bảo hiểm hưu trí, Bảo hiểm thất nghiệp, Bảo hiểm y tế, Bảo hiểm tai nạn lao động và Bảo hiểm thai sản.

*996: chế độ làm việc từ 9h sáng đến 9h tối và làm 6 ngày/ tuần.

Người làm công luôn chú ý những trọng điểm giản dị tự nhiên như vậy.

………………………………………..

Tác giả có lời muốn nói:

Toàn bộ tác phẩm đều là HƯ CẤU!! KHÔNG LIÊN QUAN tới thế giới hiện thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play