Lập Mặc Thế nhìn Thập Nhất đang nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt hả hê của hắn hiện hữu rõ trên gương mặt khô cằn với nụ cười lạnh lẽo, hắn bước tới nhìn Thập Nhất như một miếng mồi thơm ngon, giọng nói của hắn vang lên có chút khàn đặc.

“Năm năm rồi nhỉ? Mày trốn kĩ quá, mày biết tao tìm mày cực lắm không hả?”

Thập Nhất bị trói chặt tay chân, ánh mắt kiên cường vẫn giữ nhìn thẳng vào đôi mắt gian xảo của Lập Mặc Thế, anh không sợ hãi mà phun nước bọt vào người của hắn ta, Lập Mặc Thế trợn tròn tròng mắt rồi đứng bật dậy.

“Mẹ nó, mày đúng là láo xược như ngày nào.”

Hắn cầm một cây sắt gần đó đập mạnh vào người của Thập Nhất, anh nhắm chặt mắt để cam chịu vẫn không bật ra chút âm thanh gì của sự đau đớn, sau khi hả dạ rồi Lập Mặc Thế liền khụy xuống túm lấy áo của Thập Nhất quát lên.

“Để mày chết không thì uổng mấy năm qua quá, tao phải cho mày muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.”

Trong đôi mắt xấu xa của hắn bắt đầu đỏ hoe, khi nhớ đến người phụ nữ của mình lại phản bội mình để đi yêu Thập Nhất lại còn mang thai con của anh thay vì mang thai con của hắn.

“Cả đứa con của chúng mày… tao sẽ chăm sóc thật tốt.”

Thập Nhất nghe hắn nói đến Diệp Vân ngay lập tức liền phản ứng mạnh mẽ nhưng sau đó chợt nhớ ra điều gì đó liền cố giữ sự bình tĩnh của mình.

“Con? Tao làm gì có con, đứa con năm đó chẳng phải là của mày sao?”

Lập Mặc Thế cười phỉ báng.

“Mày đừng chơi trò đánh lạc hướng, còn tưởng giao thằng nhóc đó cho tên Diệp Khuynh Xuyên là coi như xong, tao tìm kiếm lâu như vậy mới phát hiện chuyện động trời đó, không ngờ nó vẫn còn sống lại còn sống với thân phận con trai của thằng chó đó.”

Hắn cười với tông giọng ngày càng đáng sợ hơn, Thập Nhất chỉ mong rằng Diệp Khuynh Xuyên có thể đọc được tin nhắn và sớm đến để cứu họ ra ngoài, chỉ cần Diệp Vân còn bình an dù có đổi lấy cái mạng này anh cũng không có gì phải hối tiếc, anh không cần Diệp Vân sẽ nhận lại mình, bởi vì anh không muốn Diệp Vân thấy được sự hèn nhát của mình đã trốn chui trốn nhủi một thời gian ở nước ngoài, không ngày nào cho cậu được vui vẻ với tư cách là một người ba.

“Tao nói rồi, tao chẳng có con, còn chuyện vợ của mày thì quả là thật, cô ấy và tao thật sự yêu nhau không có gì phải cãi nữa.”

“Dù thằng nhóc đó là con của ai tao cũng diệt, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”

Hắn đứng dậy định rời đi thì Thập Nhất dập đầu xuống đất, Thập Nhất hạ mình để quỳ lạy van xin hắn.

“Xin mày, đừng đụng tới đứa bé ấy, nó chỉ là đứa trẻ không liên quan gì đến vụ việc này cả.”

“Thế sao? đứa trẻ khiến mày phải quỳ lạy van xin như vậy, xem ra vậy nó chính là con của mày rồi, không đành lòng chứ gì?”

“…”

Thập Nhất vẫn giữ nguyên tư thế đó không cử động, Lập Mặc Thế phá lên mà cười lớn, rồi sải bước rời đi không nói thêm bất kỳ câu nào, cánh cửa khép lại không gian dần chìm trong bóng tối tĩnh lặng đến đáng sợ.

Phía bên Liêu Ngữ Tịch, cô tỉnh lại thấy mình đã nằm ở một nơi lạ, xung quanh đều là vật dụng để xây dựng, còn có mùi ẩm mốc khó chịu, cảm nhận được tay chân của mình đã bị trói chặt, cô bắt đầu thấy hoảng loạn lo sợ một phần cho bản thân còn lại là lo cho Diệp Vân, cô đưa mắt nhìn xung quanh để tìm cậu, quả nhiên nhìn thấy Diệp Vân đang nằm ở một góc rất xa chỗ của cô, bản thân bị trói chặt thế này không thể tự thoát ra được nói chi là đến cứu cậu, miệng cũng bị bịt lại, cô không dám làm động mạnh sợ bên ngoài sẽ nghe được nên rất cẩn thận để quan sát xem có gì có thể giúp mình thoát ra không.

“Không có thứ gì có thể cắt được cả.”

Trong lúc cô đang loay hoay thì lúc này cánh cửa cũng bật mở, bóng dáng quen thuộc xuất hiện, người đó bước tới gần thì ngay lập tức Liêu Ngữ Tịch liền nhận ra, ánh mắt của cô có chút hoảng loạn, rơi vào tầm nhìn của cô ta.

“Mày… không ngờ…lại là mày.”

Liêu Ngữ Tịch nhìn cô ta với đôi mắt căm phẫn, đổi lại là nụ cười hả he của Liêu Tuệ Hân, trên gương mặt vẫn còn vết sẹo nhưng nó đã mờ dần dù vậy vết sẹo ấy vẫn không thể biến mất.

“Là tao, thì sao?”

“Mày có thù với tao thì tìm tao được rồi, trẻ con không biết gì mày cũng lôi vào là sao hả?”

Cô không kiềm được cơn giận mà quát lớn, Liêu Tuệ Hân liếc mắt sang Diệp Vân đang nằm trên đất phía xa.

“Có phải con của mày đâu mà lo, trước mắt lo bản thân mày đi kìa.”

Liêu Ngữ Tịch không kiềm được sự kích động của mình, cô vùng vẫy mạnh muốn thoát ra.

“Thả con tao ra!”

“Thả ư?”

Liêu Tuệ Hân cười ma mị rồi dùng chân đạp mạnh vào người của Liêu Ngữ Tịch khiến cô ngã lăn ra đất, tiếp đó cô ta dùng roi để đánh liên tục vào người của Liêu Ngữ Tịch, cô đau đớn nhưng cố kiềm nén khuôn miệng phát ra câu.

“Thả con tao ra! Tao liều chết với mày.”

Nhưng cô ta không nói gì, tay vẫn liên tục đánh Liêu Ngữ Tịch, khiến cô đau đớn vô cùng, cuối cùng Liêu Ngữ Tịch không thể chịu được cũng ngất đi.

“Ngất rồi sao? hừm.”

Liêu Tuệ Hân chỉ chờ đợi giây phút được bạo hành Liêu Ngữ Tịch nhưng chưa đã tay mà đã ngất rồi, định tiếp tục ra tay thì nghe tiếng của Lập Mặc Thế vang lên phía sau.

“Đừng đánh nữa, ra ngoài được rồi, đợi xong việc cô muốn làm gì thì làm.”

“Được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play