Chương 242

“Đưa tôi đến xong thì cậu đi đón cô ấy luôn” Anh giao phó.

Dừng lại một chút, anh còn nói: “Nếu như có chuyện gì, trực tiếp đưa cô ấy đến chỗ bà nội.”

Minh Phúc sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ra cậu ba nhà mình đang ám chỉ điều gì, vội vàng gật đầu: “Cậu ba, tôi hiểu rồi…”

Bên này, Trần Nam Phương dùng tốc độ chậm nhất để đi vào nhà. Cô nghĩ đến việc trước đó vừa bị bà Hạnh trách mắng một trận trong điện thoại, thật lòng không muốn về nhà.

Vốn định lượn lờ một vòng rồi đi, nhưng nghĩ lại thì cô cũng không muốn cắt đứt chuyện này, liền rảo bước về nhà.

“Ông Hải, ông Hải.”

Trần Nam Phương mới vừa bước tới cửa liền nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra. Sau đó, cô mới phát hiện ra là cửa nhà lại khép hờ, không đóng chật.

“Ông đáng bị ngàn đao đâm chết.

Ông tranh thủ cơ hội được ở lại phục vụ cho tôi đi. Chờ đến khi Anh Huy về, tôi nhất định sẽ bảo nó dạy dỗ ông thật tốt.”

Lời này khiến cho bàn tay đang muốn đẩy của ra của Trần Nam Phương bồng nhiên thu lại. Dường như là mẹ cô chắc chắn rằng anh trai mình có thể trở lại vậy?

Sự nghi ngờ bao phủ trong khắp không trung, tiếp sau đó liền có câu trả lời: “Anh Huy của tôi vẫn không thể trở về nhà, chỉ có thể uất ức ở lại cái khu ổ chuột đó.”

“Đầu là do con nhóc Trần Nam Phương đó. Nó không biết thân biết phận, lại dám tìm cả tôi và Lý An. Chờ đến khi nó bị rơi vào tay tôi rồi, tôi sẽ lột da rút gân nó.”

Trân Nam Phương giống như là một tượng đá bị sét đánh, đứng bất động tại chö, sau đó dần dần nứt ra…

“Trần Nam Phương, không phải cô rất có bản lĩnh sao? Tôi nguyền rủa cô cả đời này cũng không tìm được ba mẹ ruột của mình”

“Ba mẹ ruột của tôi?” Cô thống khổ nỉ non. Dường như không thể thu thập lại được những mảnh vỡ trong lòng: “Tại sao có thể như vậy chứ?”

Tất cả công trước mà trước đó cô bỏ ra cho căn nhà này lại là trò cười thôi sao?

Không những cô không phải là do ông Hải bà Hằng sinh mà, mà còn không nhận được tình yêu thương của người ta.

“Ha ha.” Cô dựa vào tường, cười lạnh.

“Trân Nam Phương, sao cô lại ở đây?” Một tiếng gầm gừ từ lòng bàn chân truyền tới khiến cho cả người cứng đờ lại.

Cô quay đầu nhìn về phía dưới cầu thang, là ông Hải.

Đối phương đi lên, níu lấy cảnh tay của Trần Nam Phương: “Cô đứng ở đây làm gì vậy?”

“Con… Con về thăm ba mẹ một chút.” Cô có vẻ hơi cảnh giác nói.

Ông Hải không tin, hừ lạnh một tiếng: “Đứng ở đây nghe được rất nhiều rồi hả?”

Dù sao thì tiếng mắng chửi của bà Hạnh vẫn còn đang tiếp tục.

“Không có, không có.’ Trần Nam Phương dùng sức lắc đầu: “Ba”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play