Chương 204
“Vậy tôi đuổi em thì sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, cô muốn nhìn thấu ý nghĩ thật sự của anh từ trong đôi mắt đó.
Nếu anh thật sự đuổi cô đi, đương nhiên cô sẽ đi.
Nếu cô níu kéo thì sẽ có kết quả tốt đẹp gì đâu?
Nhưng mà những lời này cô không dám nói, thậm chí cô không dám lộ ra bất cứ dấu vết gì.
“Em nghĩ hay quá nhỉ.” Hà Minh Viên giơ tay ra vòng tay ôm eo của cô đặt người lên giường: “Khi nào em trả nợ cho tôi thì khi ấy tôi mới nghĩ thêm về chuyện này.”
Toàn thân Trần Nam Phương cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.
Gô biết ngay anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô mài Chuyện học đại học này, khi nào mới thôi đây?
“ÁI Hà…Hà Minh Viễn anh làm gì vậy?” Trần Nam Phương nắm lấy cái tay tà ác của anh, cô hét lên liên tục: “Không được, sẽ ảnh hưởng tới bé yêu 610 “Tôi nói được là được.”
Cô cắn môi, vừa tủi thân vừa sợ hãi.
Cô muốn chống lại hết sức, nhưng sợ anh nổi tính ngang ngược sẽ không quan tâm gì nữa.
Đôi mắt anh như bầu trời đầy sao mà xoa nhẹ cánh môi cô: “Cắn không đau sao?”
Âm, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên vì lời nói mập mờ này của anh.
Cô không dám trả lời vì sợ k1ch thích Hà Minh Viễn, cô đành phải mở to mắt không nói gì.
“Trần Nam Phương, là tự em làm sai chuyện chọc giận tôi!”
“TIöJ “Tại sao tôi không được thu chút tiền lãi chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của anh quá mê người, khiến cho người khác cứ tưởng anh đang vui vẻ, thế nhưng anh lại nói ra những lời tà ác như vậy: “Tốt nhất em nên cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ dừng lại ở bước cuối cùng, chờ sau này tôi sẽ tính sổ một lần luôn.”
Trần Nam Phương ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô thật sự không hiểu được Hà Minh Viễn.
Anh luôn bày ra vẻ tàn nhân lạnh lùng với cô, hiện tại hình như anh thay đổi rồi.
Anh trở nên…Dịu dàng.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra từ để hình dung thì cửa phòng đã bị gõ, bên ngoài truyền vào giọng nói của Ngọc Cẩm: “Cậu ba, cô ba.”
Trân Nam Phương lén lút thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô không cần phải cầu xin anh.
Thế nhưng Ngọc Cẩm ở bên ngoài lại khiến tâm trạng của cô căng cứng: “Bà chủ mời hai người xuống dưới, bà Tuyết đã tới rồi.”
Ý nghĩ hiện ra trong đầu Trần Nam Phương đầu tiên chính là: Toi rồi!
Đến cả sinh nhật của mẹ Trịnh Hoàng Phong mà cô cũng quên, đã tìm tới tận cửa rồi.
“Muốn đi xuống không?”
“Không muốn!” Cô không chút do dự: “Có được không?”
Hà Minh Viễn véo véo khuôn mặt nhỏ của cô: “Đương nhiên được.”
Trần Nam Phương vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh thì đã nghe thấy anh nói: “Dì Cẩm, con với Nam Phương vẫn chưa xong việc, không xuống được.”
Cô quả thật không dám tin vào tai mình nữa, anh đang nói gì vậy ?
“Sợ người ta không biết bọn họ đang làm gì sao?”