Chương 191

“Nam Phương, em giỏi nhất đó, em khuyên Thanh Hoa giúp anh với.” Thẩm Minh móc một cái hộp tỉnh xảo to bằng năm tay từ trong túi ra, bên ngoài hộp được bọc bằng nhung đỏ.

Người tỉnh ý vừa nhìn thấy đã biết ngay bên trong chứa nhãn kim cương.

Nhẫn kim cương để cầu hôn.

Trân Nam Phương còn chưa nói được gì thì đã cảm thấy cánh tay bị siết lại, bạn thân của cô đang ám chỉ gì đó cho cô đây mà.

“Đàn anh, hay là hôm nay em đưa Thanh Hoa về trước nhé.” Cô mỉm cười miễn cưỡng: “Dù sao thì bàn chuyện công việc hay nói chuyện tâm tình thì không thể thảo luận trong lúc nóng giận được, anh thấy thế nào?”

Thẩm Minh thở dài một cái rồi gật đầu.

Xuống dưới sảnh công ty thì Đỗ Thanh Hoa mới buông tay cô ra, không vui vẻ chút nào: “Sao cậu lại giúp Thẩm Minh hả?”

“Thanh Hoa, cậu định buông tay anh †a thật sao? Không cần suy nghĩ gì luôn hả?”

“Đương nhiên là không rồi!” Đỗ Thanh Hoa ngoài lạnh trong nóng nói: “Lần trước tớ đã nói rõ với cậu rồi mà, tớ và Thẩm Minh không hợp nhau, có chắp vá bao nhiêu năm cũng không làm nên chuyện, chẳng có kết quả gì đâu, chẳng bằng cho anh ta cơ hội đi tìm người khác tốt hơn.”

“Nhưng mà tớ thấy anh ta vẫn cố gắng níu kéo cậu đó.”

Đồ Thanh Hoa hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Đó là anh ta muốn tìm người làm miễn phí cho anh ta, tớ chẳng thèm hoang phí công sức thế đâu!”

Ngừng một lúc cô ấy lại nói tiếp: “Tớ đã đồng ý làm ở công ty Hóa Vân Nhã rồi, tớ phải tuân thủ hợp đồng, phải giúp họ làm ba tháng, sau đó tớ chẳng quan tâm nữa”

Trần Nam Phương thấy cô bạn thân của mình kiên quyết như vậy thì không nói gì nữa, dù sao thì chuyện tình cảm giống như con người uống nước vậy, nước nóng hay lạnh thì chỉ có người đó mới biết.

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tớ biết cậu tới Thâm Thành làm gì?” Đỗ Thanh Hoa hỏi xong thì lại nhìn Trịnh Hoàng Phong đứng cách đó không xa: “Hơn nữa, cậu còn đi cùng cậu cả nhà họ Trịnh nữa, đừng nói với mình là hai người tới đây hẹn hò đấy nhé.”

“Hứ, cậu đừng nói linh tinh!” Khuôn mặt Trần Nam Phương ửng đỏ: “Tớ đã nói rõ với Hoàng Phong rồi, chúng tớ chỉ làm bạn bè thôi.”

Đỗ Thanh Hoa nhún vai một cái, nhìn cô bạn thân của mình, muốn nói lại thôi, vấn không nói mấy lời trêu chọc cô nữa.

“Thanh Hoa, hôm nay tớ thấy anh tớ xuất hiện trên một bức ảnh.” Trần Nam Phương nói ngắn gọn sự việc cho Đỗ Thanh Hoa biết: “Cậu nói, sao anh ấy trốn ra được? Hay Hà Minh Viễn cứu anh ấy?”

“Chuyện này..” Đỗ Thanh Hoa im lặng suy nghĩ: “Tớ cảm thấy Hà Minh Viễn không rảnh như vậy, tên rác rưởi đó sẽ chỉ giày vò cậu, xem cậu như trò đùa, sao có thể cứu anh cậu ra chứ?”

Trần Nam Phương bĩu môi nhưng cô không phủ định lời bạn thân mình: “Nhưng trước đây anh ta đã đồng ý với tớ rồi!”

“Thế là cậu coi người ta là người tốt.” Đỗ Thanh Hoa lắc đầu một cái: “Đối với tên khốn khiếp Hà Minh Viễn kia thì cậu không thể nghĩ như người bình thường được.”

Cô cau chặt mày lại, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhó theo: “Tớ muốn tới căn nhà ở khu ổ chuột trong tấm ảnh xem thử xem anh tớ còn ở đó không.”

“Ngay bây giờ luôn sao? Một mình cậu tới đó hả?” Đỗ Thanh Hoa trợn tròn mắt: “Nhưng cậu đang có em bé, không được, khiến con nuôi tớ mệt thì làm thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play