Chương 188
Cô phải tìm được anh ấy và hỏi rõ xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
“Tôi đưa cô đi.’ Trịnh Hoàng Phong lập tức trả lời, ngay cả lý do cũng không thèm hỏi: “Đừng từ chối tôi, dù sao tôi cũng phải đi, không tin cô hỏi Lưu Hữu Khánh xeml”
Trần Nam Phương nhìn về phía anh bằng ánh mắt đầy vẻ biết ơn, sau đó đồng ý đi nhờ xe của anh ta, như không ngờ vừa lên xa lộ, điện thoại di động của cô lại reo lên.
Trần Nam Phương nhìn thấy tên hiển thị của cuộc gọi đến thì sợ đến mức suýt chút nữa quăng điện thoại đi luôn.
Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “ông xã”.
Đây là do Hà Minh Viễn lưu vào sao? Lưu lúc nào vậy?
Không không không, sao anh lại gọi điện thoại cho cô vào giờ này chứ?”
“Là Minh Viễn hả?” Trịnh Hoàng Phong thấy rõ sự lúng túng trên gương mặt cô: “Nếu như…
Trần Nam Phương không cho anh ta cơ hội nói tiếp, cô nhận điện thoại: “Alo, Hà Minh Viễn, anh tìm em sao?”
“Em đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia, vừa nghe đã biết tâm trạng anh không tốt rồi.
“Em… em đang trên đường đến Thâm Thành.” Cô không dám nói dối trắng trợn nhưng cũng không thể nói cô đi tìm anh cô được, nên cô đành phải bịa chuyện: “Thanh Hoa có chút việc, em tới xem cậu ấy thế nào.”
Im lặng…
“Em bảo đảm sáng sớm ngày mai sẽ về, chắc chắn không làm lỡ việc đi tới nhà họ Hà”
“Em chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không đến nhà họ Hà muộn chứ?”
“.” Trần Nam Phương cảm thấy câu hỏi này của Hà Minh Viễn cho thấy hình như anh đã biết cô đi tới Thâm Thành cùng Trịnh Hoàng Phong rồi, cô không thích anh giám sát và quản chế cô như vậy, nhưng cũng không dám chất vấn: “Hà Minh Viễn, anh là chồng em, nhất định em sẽ đi cùng anh.”
“Ô” Anh cười khẩy thật nhẹ: “Hôm nay miệng em ngọt nhỉ, là bởi vì được người ta dỗ vui vẻ sao?”
Cô không hiểu lý do tại sao anh lại nói ra câu trào phúng này.
Cứ như hiểu được nghỉ ngờ của cô, Hà Minh Viễn nói: “Không phải sao?
Thay em dạy dõ cậu em, còn dân em đến Thâm Thành.”
Trần Nam Phương căng thẳng liếc nhìn Trịnh Hoàng Phong, giải thích: “Chuyện này không phải như anh nghĩ đâu…”
“Anh không cần biết, bây giờ quay về nhà ngay lập tức cho anh, nếu không…” Giọng Hà Minh Viễn lạnh như băng, chỉ hận không thể vươn tay qua màn hình điện thoại rồi lôi cô về nhà.
“Em, em thực sự đi tìm Thanh Hoa có chút việc, em…”
Trân Nam Phương đang định nói xin lỗi thì Trịnh Hoàng Phong giật điện thoại của cô: “Minh Viễn, anh đừng làm khó dễ Nam Phương, cô ấy xử lý xong chuyện này thì tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
“Tôi nói chuyện với bà xã của tôi, không thích người khác chõ mồm vào.”
Giọng điệu không khách khí đâm thẳng vào màng nghĩ của đối phương.
Trần Nam Phương thấy Trịnh Hoàng Phong nhíu chặt hàng lông mày lại thì lắc đầu, ra hiệu cho anh ta đừng nói gì nữa.
“Nam Phương, cô không phải sợ Minh Viễn, cho dù hai người là vợ chồng thì pháp luật cũng chẳng có quy định nào nói anh ta được phép khống chế quyền tự do của cô.”