Một tuần sau, Tử Thiên sức khỏe đã hồi phục được nắm, sáu phần. Nhưng vừa khỏe lại, chàng đã liền đi tìm Lạc Yên, vì chàng lo sợ, nàng sẽ vì chàng mà hi sinh, nàng sẽ quên đi tất cả những kí ức mà họ đã từng trải qua, và Tử Thiên không thể để chuyện đó xảy ra được.
Chàng vội vàng đi đến Sông Vong Xuyên, bầu không khí yên ắng, nước chảy lặng lẽ vô tình, chỉ thấy một chiếc khăn tay rơi xuống đất. Chàng nhặt lên, "Là mùi hoa đào", đây là khăn của Lạc Yên, không lẽ nàng đã..
Chàng giật mình lo sợ, vội vàng đi tìm Mạnh Bà canh giữ Hoàng Tuyền:
- Xin hỏi Mạnh Bà, mấy ngày trước, có phải có một cô nương tên Lạc Yên đã đến đây để xin nước Vong Tình không?
- Đúng vậy. Cậu đừng lưu luyến cô ấy nữa, cô ấy làm vậy là vì cậu và cũng vì Tam giới. Cô ấy nói đó là điều kiện được đưa ra để đổi lấy mạng của cậu, vậy nên, đừng làm uổng phí sự hi sinh của cô ấy, quay về đi.
- Vậy cho hỏi, cô ấy sẽ phải lịch kiếp như thế nào?
- Ba kiếp chuyển sinh, nếm đủ sinh, lão, bệnh, tử, yêu, hận, chịu mọi đắng cay của cuộc đời phàm nhân, như thế mới có thể trở về yên tâm đắc độ thành tiên.
Tử Thiên nghe vậy, đau lòng quay về. Chàng hối hận vì đã khiến Lạc Yên phải chịu mọi khổ ải đè nên như thế. Mặc dù chàng muốn nàng quên đi, muốn nàng yên tâm mà lịch kiếp, tu thành chính quả, nhưng không phải trong hoàn cảnh này, cũng không phải vì đổi lấy mạng của chàng mà khiến nàng phải miễn cưỡng như vậy.
Tử Thiên đi qua sảnh điện của Thiên giới, chàng nghe được những vị thượng thần đang bàn một kế hoạch:
- Thiên giới chúng ta rộng lớn và uy lực như thế, sao có thể để những kẻ không hiểu đạo lý hủy hoại, hơn nữa, còn khiến Tam giới đại nạn, như vậy, không phải chúng ta sẽ mang thân trọng tội hay sao?
- Đúng vậy. Tại sao Bắc Thần tướng quân và Nam Đông Hải thần quyền thế và trung trực như thế, sao có thể cố hai hài tử không hiểu chuyện, hay làm loạn tới vậy.
- Đúng, thật đúng là xấu mặt. Bây giờ, chuyện cần thiết là phải ngăn cản mối nhân duyên của hai người đó.
- Nghe nói, con gái của Nam Đông Hải thần vừa lịch kiếp, chúng ta hãy thừa cơ mà giết chết cô ta, giết chết cô ta, diệt trừ hậu họa sau này. Biết rằng có lỗi với ông ta, nhưng tất cả cũng là vì Tam giới.
Tử Thiên nghe tin, không ngờ các vị thần của Thiên giới lại có âm mưu bỉ ổi đến thế. Chàng vội hạ phàm, chuyển sinh vào kiếp của Lạc Yên và ngăn chặn âm mưu của các vị thượng thần.
Lạc Yên chuyển sinh vào nhân giới làm một nữ vương uy quyền của Ngô Thiên Quốc. Nàng vẫn mang dung mạo bất phàm như ở Thiên giới, hơn thế, nàng còn rất giỏi y thuật.
Tử Thiên hạ phàm, cải trang thành một cầm sư, muốn vào cung để hầu hạ Nữ Vương. Chàng đi đến cổng thành, lính canh giữ nghiêm ngặt, chàng nhờ lính canh chuyển lời tới nữ vương, nói có người muốn được vào cung để bẩm báo việc gấp.
Chàng phải chờ suốt cả ngày, đến khi sẩm tối, nữ vương mới cho phép chàng vào yết kiến.
Bước vào, thấy Nữ Vương đang ngồi nghiên cứu các vị thuốc, Tử Thiên vội quỳ xuống:
- Bái kiến Nữ Vương.
- Bổn cung tưởng ngươi sẽ rời đi, vì nghi ngờ ngươi là gian tế, không ngờ, ngươi lại đứng chờ lâu như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi.
- Thưa Nữ Vương, tiểu nhân chỉ là một cầm sư bình thường, muốn vào để hầu hạ nữ vương mà thôi, đảm bảo, sẽ không khiến người thất vọng.
- Vậy sao, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý. Người hầu xung quanh ta xưa nay không thiếu, ngươi nghĩ ta sẽ vì lý do gì mà chọn ngươi?
- Vì người thích nghe đàn hát, thích hoa đào, thích ngắm mỹ cảnh nhân gian, tiểu nhân có thể tặng người những thứ đó.
- Tại sao? Tại sao ngươi lại biết ta thích những thứ đó?
- Vì ta và người đã từng có duyên phận. Và sau này, người sẽ hiểu thôi.
- Vậy ta hỏi ngươi tên của ta là gì? Vì trước giờ không một ai biết tên của ta cả, và cũng không được phép biết.
- Lạc Yên.
Nữ Vương ngạc nhiên, nhận ra người này không hề bình thường, nên đã giữ Tử Thiên ở lại trong cung của mình
Tử Thiên chỉ đứng lên, cười với nàng, nhưng sâu trong đó vẫn ẩn chứa nỗi đau và lưu luyến. Nàng đứng ngay trước mặt nhưng lại chẳng thể ôm lấy, cảm giác này, sao có thể một hai lời mà diễn tả được.
Nhưng Nữ Vương đối đãi với Tử Thiên rất chu đáo, sắp xếp cho chàng một căn phòng rộng, mỹ vị nhân gian đều mang đến cho chàng thưởng thức, quả rằng, sự tôn trọng mà Nữ Vương dành cho Tử Thiên là rất nhiều.
Nhưng Tử Thiên vẫn nơm nớp lo sơ, sợ những vị thần kia sẽ cướp nàng khỏi tay mình mà không hề hay biết. Nên Tử Thiên đã đề cao cảnh giác, luôn để mắt tới Lạc Yên.
Hôm sau, Lạc Yên cho gọi Tử Thiên tới, yêu cầu chàng đàn một khúc để xóa bỏ căng thẳng của nàng.
Tử Thiên không ngần ngại mà dành hết những tình cảm vào khúc đàn ấy, khiến cho Lạc Yên nghe xong mà tâm hồn tỉnh táo, tinh thần phấn chấn trở lại.
Tử Thiên nói: Vì dạo này Nữ Vương hay căng thẳng, ngày mai, chàng sẽ mang tới một điều bất ngờ dành cho nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!4.
Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô=====================================
Lạc Yên nghe vậy, cảm thấy rất vui và tò mò, gạ hỏi Tử Thiên nhưng chàng đã không tiết lộ.
Quả nhiên hôm sau, Lạc Yên đã chủ động đến thư phòng của Tử Thiên, tìm chàng và muốn chàng tặng cho mình điều bất ngờ như đã hứa.
Tử Thiên không hề sợ mà nắm lấy tay của Lạc Yên, dù biết nàng là Nữ Vương, có thể xử chém bất cứ ai chỉ cần một câu nói, nhưng chàng tin, đối với mình, Lạc Yên sẽ không làm như vậy.
Chàng dẫn Lạc Yên ra đại sảnh, nơi những hàng cây đã trơ trụi, không hoa không lá, sẽ gợi lên một khung cảnh rất nhạt nhào, ảm đạm. Chàng đã dùng phép thuật để biến ra những đóa hoa đào nở rộ trên từng cây, mùi thơm thoảng nhẹ qua Lạc Yên, nàng hòa mình vào những đóa hoa ấy, thưởng thức hương thơm từ chúng. Tử Thiên lại nhớ đến khung cảnh ở Trường Lưu điện lúc đó, cái dáng vẻ tinh nghịch và "bất chấp địa vị" của Lạc Yên vẫn không thay đổi. Lúc đó nàng là công chúa, còn bây giờ là Nữ Vương, nhưng vẫn không ngần ngại mà phá giới thả lòng một lần.
Cảnh đẹp, người lại càng đẹp, mỹ cảnh nhân gian là đây, đâu còn phải tìm kiếm. Lạc Yên quay lại hỏi Tử Thiên: Ngươi biết phép thuật sao? Ngươi là cầm sư mà.
Tử Thiên chỉ cười mà đáp lại: Bộ cầm sư thì không thể có phép thuật sao?
Hai người vẫn vui cười bên khung cảnh tuyệt mỹ ấy, mà có lẽ, không ai có thể làm phiền, cũng không ai có thể chia rẽ nổi họ.