Chương 558
Bên trong nội bộ Mafia ở Nam Phi.
Quỳnh hốt hoảng, xông vào phòng làm việc của Häc Hùng: “Anh Hùng, anh Hùng.”
“Chuyện gì ầm ï vậy?”
“Chị Nhiễm, chị Nhiễm…” Quỳnh nghẹn ngào.
Hắc Hùng hiểu tính khí của em gái mình: “Nói đi, con bé làm sao?”
“Chị Nhiễm mắt rồi.” Người đàn ông to lớn như Quỳnh đã khóc lớn trong văn phòng của Hắc Hùng.
“Trùm ma túy gài bom trong xe, chị Nhiễm mắt rôi.
Hắc Hùng: “Con bé bảo mày nói đùa với tao chứ gì, nói đi con bề muốn gì?
“Anh ơi, là tin từ đại bản doanh nước Bắc.”
“Đù! Mẹ kiếp, một nhóm người đang ở Nam Phi, sao lại biết chuyện em gái tao? Con bé và Tạ Mẫn Thận vận đang ồn mà.” Tâm trạng của Hắc Hùng dao động quá lón.
Ngày đưa Dương Nhiễm trở lại Nam Phi, trời mưa.
Năm anh em cộng với một số thuộc hạ cốt cán, Vân Thư và Triệu Kiều Nhi đều xuất hiện.
Mọi thứ đều màu đen, chỉ có quần áo trên người Dương Nhiễm là màu sáng.
Vân Thư mang thai đứng ở trong sương mù, hai mắt mờ mịt nước mắt.
Cô tới gần Dương Nhiễm, nói: “Tôi từng thây cô giữa biên người rộng lớn, cô sáng ngời như mặt trời, là một cô gái hiệm có.
Tôi vân luôn mong được gặp CÔ, cứ nghĩ cô là em dâu tương lai của tôi, tin răng chúng ta sẽ có mỗi quan hệ rất tốt.
Nhưng không ngò chúng ta lại gặp nhau theo cách này, tôi mới biết cô tên là Dương Nhiệm, Dương của “Phất đê dương liễu”, Nhiễm trong “Khinh tiêu nhất thất nhiễm triêu hà.”
xin chào Dương Nhiễm, tôi tên là Vân Thư, Vân Thư trong Vân Quyền Vân Thư. Cảm ơn vì đã cứu người nhà của tôi.”
Dương Nhiễm trở về đất nước của anh trai cô ấy để chôn cắt.
Kể từ đó, trong tim Tạ Mẫn Thận có thêm một nột chu sa, lúc đêm khuya yên tính, anh ây thỉnh thoảng sẽ phát bệnh tương tư.
Theo lời thấy bói, cuộc sóng của Dương Nhiễm vẫn đang tiếp diễn.
Cái chết của Dương Nhiễm đã giáng một đòn mạnh vào Tạ Mẫn Thận, anh ấy thề sẽ đầu quân vì đất nước, tiêu diệt các thế lực tà ác.
Trùm ma túy nợ anh ấy ba mạng sông.
Tạ Mẫn Thận trở nên tàn nhẫn.
Bà Tạ là người bị lừa quay mòng mòng, bà ây vân đang bàn chuyện cả đời của đứa con thứ hai.
Vân Thư tìm đên bà Tạ, thuyết phục bà Tạ lập tức bỏ dở công việc trong tay, bắt đầu tập trung chăm sóc con dầu lớn và cháu trai tương lai.
Ngay khi mọi người nghĩ Tạ Mẫn Thận cần yên lặng, lệnh điều động của cấp trên đã được ban hành.
Vương San và Đàm Nhạc tới nước Nam, vừa đi vừa hỏi thăm nhà Bá tước Nam Cung.
Anh ta hỏi thị vệ tin tức của ba mình.
“Chỗ chúng tôi không có người tên là Đàm Trung. Phủ chúng tôi không có tiểu thư tên Chu Yên, chúng tôi là gia tộc Nam Cung.” Lời nói của thị vệ vẫn ở bên tai.