Chương 468
Bác sĩ hỏi Tạ Mẫn Hành: “Tình hình bệnh nhân thế nào?”
“Cô ấy mang thai, bây giờ đang bị đau bụng.”
“Trước đó có bị va chạm không?”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi đánh vào mông cô ấy thì có tính không?”
Sau khi làm tất cả mọi loại kiểm tra trong biện viện, xác định thai nhi bình an khỏe mạnh, thai kỳ đã được chín tuân.
Làm xong tất cả những việc này thì đã đên tận nửa đêm, Vân Thư buồn ngủ đến nỗi thiếp đi, Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng ôm Vân Thư lên giường, khóe mắt cô vẫn còn đọng nước.
Tạ Mẫn Hành ngồi trên ghế sô pha, lấy tờ giây siêu âm màu ra, mặc dù nhìn không hiểu nhưng vẫn tiếp tục ngắm nghía.
Nhìn tới nhìn lui rồi lại mỉm cười, sau đó lại tiếp tục ngăm.
Sau đó lại kiềm chế không nổi mà bật cười.
Đêm nay Tạ Mẫn Hành mắt ngủ, anh vui vẻ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Vân Thư: “Thì ra ‘thủ phạm khiến cho Tiểu Thư buồn nôn trong khoảng thời gian đó là con.”
Không ngờ thủ phạm là đứa bé.
Tạ Mẫn Hành nằm bên cạnh Vân Thư, xoa đôi má Vân Thư quyến luyến không rời: “Em có thê khiên anh yên tâm một chút được không, đừng làm những điều khiến anh lo lăng nữa.
Tạ Mẫn Hành hôn lên má Vân Thư, tối nay anh đã trải qua quá nhiều thứ.
Khi nhìn thấy những hành động táo bạo của Vân Thư trên đường đua, anh không khỏi lo lắng.
Sợ Vân Thư xảy ra chuyện biết nhường nào.
Anh không dám tưởng tượng.
Vì vậy, đôi tay đang ôm lấy Vân Thự lại siêt chặt hơn, nhưng vì sợ làm tồn thương cô và đứa bé, anh chỉ có thể năm chặt tay mình.
Sáng sớm, Tạ Mẫn Hành xuống tầng, Vân Thư tỉnh giác đi tắm rửa.
Tạ Mẫn Hành theo sát phía sau để để phòng cô bị ngã: “Anh phải đặt thêm những tắm thảm chống trượt ở trong nhà.”
Vân Thư không dám phản bác, thêm thì thêm.
Cặp vợ chồng ngồi im lặng trong bàn ăn, trên bàn đều là những món mà Vân Thư thích ăn.
“Tiểu Thư, anh xin lỗi em về chuyện đánh em vào tối qua, anh không nên đánh em.
Vân Thư là một người dễ nói chuyện, anh cúi đầu nhận sai, cô sẽ cảm thây bản thân cũng không đúng: “Chồng, em thề sẽ không làm như thế nữa.
“Được, sau này đừng làm những, chuyện nguy hiểm nữa, đừng khiến mọi nơm nóp lo sợ vì em, ba mẹ chỉ có một người con là em thôi, em cũng là duy nhất của anh, em vô cùng quan trọng đối với mọi người, đừng làm anh sợ hãi nữa.”
Những lời nói của Tạ Mẫn Hành không giỗng với anh thường ngày, bông nhiên Vân Thư cảm thấy hoảng sợ: “Chồng, em sẽ không như thê, không † bao giờ làm như thế nữa. ”Gô nghĩ nêu như bản thân rời đi, vậy thì anh và ba mẹ sẽ trở thành những tượng gỗ không còn sức sông.
Cô chỉ quan tâm đến những cái lợi trước mắt, căn bản không nghĩ đến những điều này.
Tạ Mẫn Hành giống cô, đều yêu thương nhau.