Chương 464
Trong rừng cây che khuất lại có một cánh công sắt lớn, chỉ có hệ thống mới có thê mở ra, con người căn bản không mở được.
Sau khi mở cổng ra mới nhìn thây diện mạo thực sự của Lư Sơn, ở đây toàn đồi núi chập chùng, đường núi là một vòng lớn, vây quanh là đám đông, đường đua mà Vân Thư sẽ so tài theo chính là con đường trên núi..
Tạ Mẫn Hành đi đến sau hậu đài, muốn bắt Vân Thư nhưng lại để vụt mắt thời cơ.
Chiếc loa vang lên một tin tức khiến cho người trong chợ đen phần chấn: “Tiền cược tối nay lên đến khoảng hai mươi bồn triệu, cao nhất trong lịch SỬ, không chỉ như thế, ‘cái đuôi và ‘bà dì” của chúng ta lại xuất hiện trên đường sau hai năm, chúng ta đến đây cược xem “cái đuôi” gươm quý không bao giờ củn hay là ‘bà dì” như làn sóng mạnh mẽ sẽ giành chiến thắng tôi hôm nay.”
Tạ Mẫn Hành vẫn nhớ chiếc xe mà “bà dì’ lái.
Người ở trong xe cho dù có hóa thành tro thì Tạ Mẫn Hành vẫn nhận ra, chiếc khẩu trang đã che đi gò má thanh tú của Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành đi đến chỗ của MC: “Dùng cuộc đua lại, tôi trả năm mươi triệu.”
MC bị câu nói bắt ngờ của Tạ Mẫn Hành làm cho giật mình.
Nhìn thấy số lượng người xem nhiều như thê, mặc dù năm mươi triệu rất hấp dẫn, nhưng…
“Một trăm triệu!” Tạ Mẫn Hành nói ra một lời hùng hồn.
MC ngạc nhiên che miệng lại: “Anh đợi một chút, tôi đi hỏi thử.”
Tạ Mẫn Hành không đợi nồi nữa: “Thời gian một phút suy nghĩ.”
Một phút, không kịp rồi.
Cuộc đua đã bắt đầu, MC thì cũng chỉ là MC, các tay đua vẫn nghe theo tiếng súng.
Khi đã vào nửa cuỗi cuộc đua, khoảng cách đã được kéo dài ra, con đường đầy đá vụn kiểm tra kỹ thuật lái xe của những tay đua. “Cái đuôi”
vân luôn cản trở Vân Thư ở phía trước.
Vân Thư tức giận cắn chặt răng.
Lời nói trên loa cũng đã ảnh hưởng đến Vân Thư.
Cô muốn thắng “ cái đuôi”, cô cũng thiếu hai mươi bồn triệu, cộng thêm năm triệu cô đã đầu tư vào, cô không muốn mắt đi một cách vô ích.
Con đường gập ghènh, Vân Thư nhớ lại trước đây cô đã từng nhìn thấy.
một người đàn ông điều khiến chiếc xe của mình lật trên không trung lúc cô mới bắt đầu bước vào con đường đua xe. Nhưng cô cần phải nhờ vào một ngoại lực.
Vừa hay phía trước có một tảng đá có thể giúp cô.
Vân Thư nắm chặt tay lái, lúc này, trên loa vang lên một thông báo, chiếc xe số 45 đã rơi xuống núi.
Tỷ lệ thành công rất thấp.
Trong bụng Vân Thư còn có một đứa bé, lý trí đã kéo cô quay trở lại.
Lại tìm cách khác.
Phía trước có một con đường núi hẻo lánh, đột nhiên Vân Thư nghĩ rất khó để vượt xe trên đường núi nhưng không phải là không thẻ.
Nếu muốn bảo đảm an toàn, nhất định phải đi vào bên trong, vượt xe ở bên ngoài sẽ bị trơn trượt, nhưng lại dễ thao tác.