Chương 451

Tạ Mẫn Hành rất biết nói thay cho Vân Thư: “Cậu, đợi cháu có thời gian sẽ đưa cô ấy về nước Nam thăm mọi người. Bọn cháu là tiêu bồi, không có chuyện trưởng bối lại đến thăm hậu bôi.”

Sau đó bá tước Nam Cung giới thiệu cho thân vương nước Nam: “Tiểu Thư chính là Vân Thư, là con dâu cả của chị gái tôi, vợ của Mẫn Hành.”

Chưa từng gặp Vân Thư, không biết cô là người như thế nào, vì thê thái độ của bá tước Nam Cung vân là trung lập, không chê bai cũng không khen ngợi.

Người của hoàng gia nước Nam đã từng dự định gả Nam Liêu cho Tạ Mẫn Hành. Đền nay, suy nghĩ của nhiều người về chuyện này vẫn chưa biến mất, vô cùng cô chấp.

“Vân Thư? Có phải là người phụ nữ trước đây không lo học hành ở cập ba, tạm nghỉ hc đại học và thích ăn chơi không?” Trong câu nói của thân vương nước Nam đây vẻ giêu cọt, chê cười.

Hầu hết những người có mặt ở đây đều là người có máu mặt của nước Nam, bọn họ hiểu rõ những lời sâu xa mà thân vương nói.

Chơi bời trong các hộp đêm lúc còn học cập ba, cậy vào gia đình giàu có để mua trường đại học. Nhà họ Tạ là một gia đình nồi tiếng ở nước Bắc và là danh gia vọng tộc ở nước Nam, tại sao có thể lầy người phụ nữ như vậy?

Vẻ mặt của bá tước Nam Cung rât khó coi, tuy nói không có cảm tình gì với Vân Thư, nhưng dù thế nào đi nữa Vân Thư đã gả cho Tạ Mẫn Hành thì cũng là một phân trong nhà họ Nam Cung, thân Vương nước Nam nói như thê chính là coi thường nhà họ Nam Cung.

Không đợi bá tước Nam Cung nói bắt cứ điều gì, Tạ Mẫn Hành đã cười khẩy, người anh toát ra vẻ lạnh lùng từ trong ra ngoài: “Xem ra thân vương chỉ biệt một mà không biết hai.

Chuyện vợ tôi tạm nghỉ học là do một tay công chúa Nam Liêu, em gái ruột của thân vương gây nên, cô ta ra lệnh cho người khác trộm đơn tạm nghỉ học, định hướng dư luận phát tán những bức ảnh giả, nhờ ơn của cô ta mà vợ tôi mới có ngày hôm nay, cũng xem như là nồi tiếng một phen trong giới quý tộc nước Nam.

Sau khi sự việc xảy ra, ba tôi đã từng đến nước Nam một chuyền. Lúc đó, mọi người năn nỉ ba tôi tha thứ cho những tổn hại mà Nam Liêu gây ra cho nhà họ Tạ chúng tôi. Ba tôi đã nễ tình bạn bè lâu năm với quốc Vương, đồng ý giâu kín chuyện này, dù sao cùng là công chúa của một nước, nếu nói ra ngoài cũng không tốt đẹp gì.

Bây giờ thân vương lại nhắc đến lần nữa, tôi nghĩ không thê không nói rõ giúp vợ mình.

Thân vương, đất nước của anh luôn coi trọng việc hành xử lịch sự, đối xử chân thành. Bây giờ thân vương đã biết sự thật, hy vọng sau khi anh về nước, nhất định phải phiền công chúa Nam Liêu đăng một bài xin lôi đê chứng minh sự trong sạch của vợ tôi.

Tạ Mẫn Hành hiếm khi nhiều lời với một người như thế, anh không có tính kiên nhẫn.

Bây giờ, càng nói nhiều càng có thể chứng minh sự tức giận của Tạ Mẫn Hành.

Bá tước Nam Cung nhớ lại lần ông Tạ trở về nước: “Anh rề nói đi kiểm tra tài vụ của công ty, không ngờ là đến điều tra chuyện của Vân Thư.”

Đã đến nước này mà thân Vương nước Nam vân cảnh cáo Tạ Mẫn Hành: “Giám đốc Tạ, anh không có chứng cứ lại dám vụ không cho công chúa của nước tôi, anh có biết là mình sẽ phải gánh hậu quả gì không?”

Tạ Mân Hành lặc phân rượu còn lại trong ly: “Bây giờ tâm phúc. của công chúa nước anh đang ở nước Bắc, hy vọng lúc thân vương vệ nước vào chiều nay có thể đưa về giao lại cho công chúa.”

Anh không sợ hoàng gia nước Nam, trái lại, hoàng gia nước Nam có được vị trí vững chắc như ngày hôm nay không thê thiếu sự hậu thuẫn về mặt tài thÌn của nhà họ Tạ, nêu không, một đất nước như nước Nam sớm đã bị đất nước của anh ăn tươi nuốt sông rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play