Chương 406

Tan làm tới tìm cô, có phải Giang Quý nghĩ công ty này là do Vân Thư thành lập hay không?

Lâm Khinh Khinh tạm thời sắp xếp cho ông nội Lâm và Tiêu Dực sông trong một khách sạn, buổi tối cô ấy và Vân Thư có hẹn. Có một số chuyện cô ấy muôn nói rõ thắng mặt.

“Khinh Khinh, ở đây.”

Nhà hàng riêng, không gian trang nhã, ít người yên tĩnh, sự yên tĩnh như vậy khiên người khác không nỡ phá rồi.

Lâm Khinh Khinh bước tới, đặt ba lô xuông: “Đột nhiên muôn mời tó đi ăn tôi vì anh Giang Quý tới tìm cậu đúng không?”

Vẻ mặt Vân Thư như biết nhưng đừng nói, hât mặt với Lâm Khinh Khinh: “Tớ còn chưa nói lời mở đầu, cậu đã đi thăng vào vấn đề. Tới rồi, lúc tó đi làm thì anh ây đên, anh ây khóc suốt, bị tớ đuổi đi rồi.”

“Thái độ của cậu như thế nào? Cậu cũng muôn tớ nhận nhà sao?”

Vân Thư lắc đầu, sau khi hai người họ gặp lại, Vân Thư biết Lâm Khinh Khinh đang nghĩ gì. So với việc nói cô ấy vô tư, chỉ bằng nói cô ấy rất tự ti.

Là tự ti.

Mặc dù miệng Vân Thư nói cô đang nợ một món nợ rất lớn cân phải trả, nhưng sau lưng cô có tập đoàn Vân Thị chỗng đỡ. Vân Thư là một một bông hoa lớn lên trong nhà kính, có tình mẹ âm áp, có tình thương của ba.

Giang Quý là cây con duy nhất của nhà họ Giang, là tiêu tổ tông nhà họ Giang, từ nhỏ anh ấy chưa bao giờ chịu thiệt thòi hay chịu khổ, anh ây thây xao lòng mọi thứ Lâm Khinh Khinh gặp phải, nhưng không đồng cảm được. Từ nhỏ sống trong tình thương, là một cậu chủ mười phân vẹn mười.

Lâm Khinh Khinh lại không có gì cả.

Mẹ mật khiên cô ấy mất cả ba, đứa em trai ngoạn hiên của cô ấy chỉ sau một đêm biên thành kẻ ngốc. Bà qua đời, ông bệnh nặng, Lâm Khinh Khinh không thê không cúi đầu đói mặt với gánh nặng cuộc sống.

Khi cô ấy gặp lại người bạn cũ, sau những vui mừng, hạnh phúc, kích động, cô ấy rât muôn nhào vào lòng Vân Thư khóc cho đã đời, nói cho cô mây năm nay cô ấy đã trải qua những gì, nhưng khi cô ấy nói lại mờ nhạt, nhẹ như lông hồng, đã qua là đã qua.

Cô ấy mắt cả niềm tin ở Vân Thư, không cân sự độc đoán ở Giang Quý.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy mình tốt hơn không nên nói, nêu nói sai thì sao? Tốt hơn là trở thành một người bình thường.

Giang Quý tặng Vân Thư xe, Vân Thư vui vẻ nhận lây, là vì trong mắt Vân Thư mây trăm triệu không là gì cả, có thê một ngày nào đó vào ngày sinh nhật của Giang Quý, Vân Thư sẽ tặng một món quà sinh nhật hàng triệu để đáp lại. Nhưng Lâm Khinh Khinh thì không, vì hiện giờ mấy triệu là một con số không lô trong mắt cô ấy.

Lâm Khinh Khinh nhớ ra hiện thực, lắc đâu cay đăng.

Vân Thự nói: “Vay tiền không? Kiểu IJOU. Nê mỗi quan hệ giữa chúng ta Suôt nhiêu năm sẽ không có lãi suất.

Cho cậu vay một trăm nghìn. Trả trong ba năm. Ba năm sau, lãi suất hàng quý là 5%.”

Lâm Khinh Khinh chưa kịp tuyên bó đã bị Vân Thư ngăn lại: “Anh Giang Quý bảo cậu nói thế à?”

Vân Thư trợn mắt nhìn cô ấy: “Sao anh ây nghĩ ra được. Não anh ấy chỉ muôn phá sản.”

“Tiểu Thư, cậu có biết không? Thật ra là tớ…” Lâm Khinh Khinh còn muốn nói cho Vân Thư biết những gì trong lòng nhưng lại bị Vân Thư ngất lời:”Vay không? Mau lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play