Cuối cùng cô cũng sắp được gả cho người mà cô đã chờ đợi cả nửa đời, còn gì sung sướng và hạnh phúc hơn thế nữa đây!

Cả một buổi tối Nhan Nhã Quỳnh đều liên miệng cằn nhằn về chuyện hôn lễ, cuối cùng Giang Anh Tuấn mệt đến mức hai mắt không mở ra được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời hai câu. Thế nhưng cho dù có vậy Nhan Nhã Quỳnh cũng không mất đi hứng thú, không biết cô nói đến chừng nào mới dừng lại, chỉ biết sau đó ký ức của anh đã có chút mơ màng không rõ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa có sáng, rèm cửa sổ bị người trong phòng kéo “soạt”

một tiếng mở ra hai bên, bốn phía bên ngoài vẫn tối đen. Đèn trong phòng nhanh chóng sáng lên, đột nhiên bị ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mắt không kịp chuẩn bị, Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi, trở mình tiếp tục ngủ.

Bận bịu mãi đến khi trời vừa sáng Nhan Nhã Quỳnh mới miễn cưỡng lên xong kế hoạch nho nhỏ cho mình, từ việc chuẩn bị hôn lễ cho đến chuyển đi tuần trăng mật. Tất cả mọi thứ được viết lên giấy tạo thành một danh sách dài dằng dặc, Giang Anh Tuấn mở mắt nhìn cô, suy nghĩ một chút vẫn quyệt định mặc cô muốn làm gì thì làm.

“Anh ơi, em muốn tổ chức hôn lễ với Anh Tuấn, anh có muốn nghỉ trước một quãng thời gian, ở nhà làm tham mưu giúp em không?”

Tay trái nâng quai hàm, tay phải cầm lấy cái muỗng chọc chọc cháo trong bát, Nhan Nhã Quỳnh vừa len lén liếc mắt nhìn người đàn ông vừa ăn sáng vừa đọc báo ngồi ở phía đối diện mình vừa thăm dò. Vào lúc này cô mới có chút cảm giác chân thực, là bản thân cô thật sự phải lập gia đình. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chồng Tôi Cuối Cùng Cũng Không Phải Anh Ấy
4. Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc
=====================================

“Em sốt ruột muốn gả ra ngoài như thế, là vì anh đối xử với em không tốt à?”

Tính đến thời điểm hiện tại hai người bọn họ mới cố gắng ở chung với nhau được bao lâu, mà cô em gái ngốc nghếch này của anh ta đã sốt ruột muốn tự bán mình cho người ta như thế chứ! Đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.

“Hướng Minh cũng đã năm tuổi rồi, nói thế nào thì cũng phải cho nó một người cha danh chính ngôn thuận, anh nói xem có đúng không?”

Cô quệt miệng có chút không vui thả cái muỗng trong tay xuống, hai tay đưa lên chống cằm, cặp mắt to trong veo chớp chớp nhìn NhanKiến Định.

“Em đã là người lớn rồi, đây là chuyện của riêng em, em tự suy xét. Sau khi quyết định thời gian cụ thể thì báo anh một tiếng là được.”

NhanKiến Định nhìn công tước Otto ngồi ở vị trí dành cho chủ nhà, rồi lặng lẽ giơ tạp chí trong tay lên che đi khóe miệng mang theo ý cười của mình. Thật ra đối với chuyện này anh ta không hề cảm thấy có một chút vấn đề nào cả, chỉ là không biết vị làm ông ngoại bên kia đã chuẩn bị mất cháu gái hay chưa thôi. Dù sao thì ông ta cũng mới được gặp cháu gái, còn chưa kịp vun đắp tình thân, cháu gái đã muốn biến thành vợ của người khác, thật đúng là…

Sau khi Nhan Nhã Quỳnh mở ra đề tài này, bốn người trên bàn anh một câu tôi một câu bắt đầu thảo luận chuyện liên quan đến hôn lễ. Công tước Otto ngồi đó gẩy gẩy bữa sáng nhạt như nước ốc trước mặt mình, muốn nói gì, nhưng căn bản không biết bắt đầu từ đâu.

Bữa sáng này cũng coi như là ăn trong say sưa ngon lành. Toàn bộ quá trình sắc mặt Giang Anh Tuấn không hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, Nhan Nhã Quỳnh lải nhải nói không ngừng, NhanKiến Định thỉnh thoảng gật gù vài cái, thỉnh thoảng NhanHướng Minh cũng bổ sung thêm một, hai câu, một nhà bốn người nhìn qua đã thấy thật đầm ấm.

Công tước Otto có chút rầu rĩ rời khỏi hiện trường. Nhan Nhã Quỳnh nói rất hăng say, thấy ông ta đi khỏi, miệng cô vẫn liến thoắng không ngừng, khóe mắt liếc về phía ông, khóe miệng vẫn mang ý cười. Tuy trên mặt cô không thể hiện gì nhiều, nhưng trong lòng nghĩ thế nào cũng chỉ có mình cô biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play