“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của mày lại sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Khi anh đến nơi, trước cửa nhà cũ của họ Giang đã ồn ào đến không được, trông sắc mặt của ông cụ Giang có chút khó coi, cũng không biết là do bị chọc giận hay là vì nguyên nhân khác.

Đám người vây ở vòng ngoài nhìn thấy Giang Anh Tuấn trước tiên: “Tên họ Giang kia! Mày thật là to gan ngay cả cô cả nhà họ Trần cũng dám bắt cóc, nếu biết điều tốt nhất mau chóng giao người ra, không thì không xong với bọn tao đâu.


Khi lời vừa dứt, Giang Anh Tuấn thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.

“Tôi không biết Trân Nhật Linh ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đã!”
Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.

Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.

“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Giang trong phòng của Nhật Linh, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.

“Tôi không biết Trần Nhật Linh ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đãt”
Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.

Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.

“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Giang trong phòng của Nhật Linh, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thôi.


Trân Tuấn Tú cầm chiếc đồng hồ trong tay không hề sợ hãi, vẻ u ám tràn đầy trong mắt.

“Loại đồ vật này chắc hẳn rất dễ bắt chước nhỉ, Chủ tịch Trần, Giang Anh Tuấn tôi không có bản lĩnh lớn đến mức bắt cóc con gái ông ngay trong biệt thự của nhà họ Trần”
Anh chỉ nhìn thoáng qua đã chắc chắn chiếc đồng hồ đó quả thật là của mình, cách đây không lâu anh đã từng đeo nó đến tham dự rất nhiều bữa tiệc khác nhau, làm sao lại nhận không ra đồ vật của mình chứ.

“Cậu nói cũng có lý, nhưng điều khó chấp nhận là Nhật Linh nhà chúng tôi một lòng một dạ với cậu, vốn dĩ tôi cũng không muốn tra hỏi làm gì, nếu là cậu dẫn con bé đi nói không chừng nó còn rất vui ý chứ, nhưng khi người giúp việc dọn phòng lại phát hiện một vũng máu bên cạnh giường…
Giang Anh Tuấn, hôm nay cậu nhất định phải giao Nhật Linh ra đây!”
Trần Tuấn Tú tới nhà cũ họ Giang kêu gào Giang Anh Tuấn nhíu mày rồi nhìn về đám phóng viên đằng sau lưng và nói: “Sợ là chỉ có mỗi Chủ tịch Tú biết đến cùng người đang ở đâu nhỉ.

Đêm hôm khuya khoắt ông dẫn theo nhiều người tới nhà của tôi như thế thì sợ rằng sẽ dọa tới ông cụ nhà tôi đấy.

“Giang Anh Tuấn, Tuyết Phương đã bị các cậu hại chết, bây giờ đến cả Nhật Linh các cậu cũng không tha, chẳng lẽ lương tâm của cậu không đau sao?”
Ông ta vừa nói vừa che trái tim mình, vờ như đau tới nỗi không muốn sống nữa.

Cánh tay ông ta đang chỉ vào Giang Anh Tuấn cũng run rẩy không ngừng.

“Chủ tịch Tú không ngại dời bước tới phòng khách chứ, có vấn đề gì thì chúng ta từ từ nói.


Giang Vân Chánh đi từ sau lưng Giang Anh Tuấn tới, ông ta chống gậy, tóc trắng bạc phơ, vẻ mặt già nua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play